trangblog.vn - Khi tôi bỏ qua những gắn bó cảm xúc và bắt đầu suy nghĩ một cách lý trí hơn, nhiều vấn đề đã nảy sinh. Chúng giống như những tín hiệu cảnh báo liên tiếp và tôi thực sự cảm thấy khó chịu với những bất ổn trong mối quan hệ này.
Việc thả lỏng một mối quan hệ không gì đáng sợ, cũng không gì phải trách, chỉ là đến lúc ta phải sống cho bản thân nhiều hơn một chút thôi.
Tôi quen cô ấy qua một người bạn chung của chúng tôi. Ngay từ trước khi quen biết, chúng tôi đã cùng nhau học môn hành chính. Lúc ấy, chỉ là bạn cùng lớp. Sau này, trở thành bạn bè. Nhưng sau một thời gian, tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc liệu mối quan hệ của chúng ta có nên trở về như cũ không. Suy nghĩ ấy như một vòng xoắn không lối thoát, dù tôi cố gắng tìm giải pháp thì dường như không có cách nào giải quyết được vấn đề.
Tất nhiên suy nghĩ ấy không phải tự nhiên tồn tại lâu như vậy trong tâm trí tôi. Chúng tôi có khoảng thời gian thân thiết, đặc biệt sau khi cùng nhau trải qua kỳ nghỉ. Ba tuần ăn chung, ngủ chung, học chung, vui chơi chung đã tạo ra những kỷ niệm đẹp đẽ. Sự thân thiết ấy dường như sẽ là cơ sở cho mối quan hệ chặt chẽ hơn sau này nhưng giờ đây lại trở thành gánh nặng khiến tôi lo lắng về phẩm chất của bản thân.
Tôi là người hướng nội và nhạy cảm với cảm xúc. Điều đó khiến tôi trở thành người lắng nghe tốt. Tôi luôn sẵn lòng làm điểm tựa cho ai đó mỗi khi họ cần và sẽ cười khi họ rời đi. Có lẽ vì thế mà cô ấy đã đến với tôi.
Nhưng sự lặp lại quá thường xuyên và liên tục những lời oán trách và cảm xúc tiêu cực của cô ấy dần khiến tôi chán nản. Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn với những câu chuyện của cô ấy, những câu chuyện lặp đi lặp lại một nguyên nhân mà cô ấy không nhận ra hoặc đã phớt lờ nó dù tôi đã cố ý ám chỉ nhiều lần.
Tôi tự hỏi liệu có phải tôi chỉ cho rằng mình giỏi lắng nghe? Điều đó tôi không tự trả lời được. Vậy nên, tôi đã tìm câu trả lời từ những người bạn khác. Mặc dù không có câu trả lời rõ ràng nhưng việc đó đã làm tôi tin tưởng hơn vào bản thân mình. Có lẽ vấn đề không chỉ đến từ một mình tôi, đã đến lúc phải nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ này.
Khi tôi đã bỏ qua sự ràng buộc cảm xúc và bắt đầu suy nghĩ một cách lý trí hơn, hàng loạt vấn đề đã nảy sinh. Chúng giống như những tín hiệu cảnh báo và tôi thực sự đã chán ngấy với những bất ổn trong mối quan hệ này.
Tôi đã bị lợi dụng cảm xúc. Đó là kết luận buồn nhất sau những ngày dài chìm đắm trong suy tư về mối quan hệ. Tôi sẵn lòng lắng nghe nhưng không có nghĩa là tôi sẵn lòng trở thành thùng rác để cô ấy đổ những cảm xúc tiêu cực lên đầu tôi. Nghe cách cô ấy nói: “Có những chuyện không liên quan gì đến mày nhưng tao thấy khó chịu thì tao cũng kể mày nghe thôi!” làm tôi chạnh lòng. Có lẽ suy nghĩ và cảm xúc của tôi không đáng trọng trong mắt cô ấy? Cô ấy có từng nghĩ rằng tôi cũng mệt mỏi với những cảm xúc tiêu cực mà cô ấy thường trút lên tôi không? Những lời oán trách của cô ấy không phải là câu chuyện sâu sắc như những người khác đã kể cho tôi nghe. Chúng chỉ đơn giản là những đám mây đen kéo đến để giải tỏa nỗi buồn và sẽ tan biến khi trời sáng. Tôi đã tự làm mình mệt mỏi trong những cơn mưa ấy, để rồi bản thân là người chịu đựng. Tôi không nhận được sự thông cảm trong những câu chuyện của cô ấy như khi tôi lắng nghe người khác nói. Tôi chỉ nhận được câu “tự mình gánh chịu”.
Rất nhiều tín hiệu đến, và sự thất vọng của tôi về mối quan hệ này ngày càng nhiều. Tôi nhận ra cô ấy không quan tâm thực sự đến tôi hay tôn trọng tôi như cách tôi cố gắng duy trì mối quan hệ này. Cô ấy quay đi và để lại tôi với một nửa câu chuyện chưa kịp nói xong. Cô ấy kể chuyện bên tai tôi trong lúc học, ngay cả khi tôi đang cố gắng tập trung vào giảng viên. Cô ấy không chia sẻ gánh nặng khi làm việc nhóm vì lúc nào cũng ưu tiên bản thân. Nụ cười của tôi đã cứng đờ khi cô ấy từ chối viết phần kết luận cho bài tập nhóm với lý do cô ấy không biết làm phần nào. Tôi không tin vào tai mình khi nghe lý do kì cục ấy. Đó là bài tập của chúng tôi, không chỉ là của tôi mà còn của cô ấy nữa. Nhưng cô ấy thờ ơ đến mức có thể nói “không biết” sao? Nực cười biết bao, tôi đã nhường phần dễ hơn cho cô ấy vì biết cô ấy đang bận rộn và giờ thì cô ấy lại dùng lý do đó để từ chối đóng góp ở phần sau.
Tôi biết, tôi không thể tiếp tục giữ mối quan hệ này thêm nữa. Việc buông bỏ đôi khi rất khó nhưng lại rất cần thiết, đặc biệt là với tôi lúc này. Tôi không thể tự lãng phí bản thân, cũng không thể tự làm mình đau lòng nữa. Người không cùng chí hướng, cuối cùng cũng không thể cùng nhau đi xa được.