(Mytour) Những người tự cho mình giỏi nhưng vẫn gặp khó khăn về tài chính thường chỉ giỏi ở một lĩnh vực nào đó, thiếu sự hiểu biết và tầm nhìn rộng để giải quyết vấn đề của mình.
Người học rộng biết nhiều nhưng vẫn rơi vào cảnh khốn cùng
Thời Đức Phật còn ở thế gian, có một người Bà La Môn nổi tiếng giàu có, hiểu biết rộng rãi lại rất giỏi làm nông. Một lần ông ta tìm được mảnh đất màu mỡ, trồng trọt và rất hài lòng khi thấy cây lúa xanh tốt, trổ đòng đơm bông…
Nhưng khi ông ta đang háo hức chuẩn bị thu hoạch vụ mùa bội thu thì bất ngờ trời nổi cơn giông lớn, làm tan hoang mọi thứ, đẩy ông vào cảnh thất vọng tột cùng.
Đáng tiếc hơn nữa, con cái và vợ của ông qua đời trong đêm đó vì bị mưa đá rơi trúng đầu.
Ông không ngừng than vãn vì sao trời lại bất công, đẩy ông vào hoàn cảnh này. Người ta khuyên ông tìm Đức Phật để hiểu rõ hơn về sự việc.
Ông không ngừng than vãn vì sao trời lại bất công, đẩy ông vào hoàn cảnh này. Người ta khuyên ông tìm Đức Phật để hiểu rõ hơn về sự việc.
Đang tò mò muốn tìm hiểu, ông cố gắng gặp Đức Phật để biết lí do, và khi gặp Ngài ông kể lại câu chuyện từ đầu tới đuôi.
Nghe xong, Đức Phật kể cho ông nghe một câu chuyện như sau:
Khi xưa, có một vị vua tên là Kiệt Tham, rất độc ác, luôn xem thường mạng người, tự cho mình là nhất và luôn muốn mọi người kính cẩn cúi chào vạn tuế.
Cho đến khi người dân không chịu nổi thói độc ác của ông nữa, họ cùng mang giáo mác, cung tên xông vào hoàng cung đe dọa giết Kiệt Tham nếu ông không rời ngôi vị.
Kiệt Tham không còn cách nào, vì sợ mất mạng nên ông mang theo gia quyến rời đi và bắt đầu làm người nông dân để kiếm sống. Một thời gian sau, nghe tin em trai lên ngôi, ông bèn viết thư xin một ngôi làng.
Người em hiền lành vì thương anh nên giúp Kiệt Tham được toại nguyện. Thế nhưng không dừng lại ở đó, Kiệt Tham liên tục đòi thêm và thậm chí muốn em cho ông nửa giang sơn. Sau khi đạt được, ông lại muốn đánh chiếm toàn bộ của của người em, vì cho rằng đất nước này thuộc về mình.
Khi chiến tranh bùng nổ, người em nhường lại cho Kiệt Tham vì sợ người dân sẽ mất mạng trong trận chiến. Được chiến thắng, hắn tàn bạo đánh chiếm hết những quốc gia láng giềng.
Đế Thích Vương thấy vậy, đã hóa thành một người Bà La Môn và đến cung điện xin được gặp nhà vua để nói rằng:
- Xin chào đức vua! Tôi từ bờ biển đến đây, thấy một đất nước rất thịnh vượng, dân cư đông đúc và có nhiều tài nguyên quý giá… Xin hỏi Ngài có muốn chiếm đoạt không?
Vua ngay lập tức đồng ý, và người đó cho biết sẽ trở lại sau bảy ngày.
Ông vua tập hợp quân đội sẵn sàng chờ ngày khởi binh, nhưng sau bảy ngày vẫn không có tin tức, khiến Kiệt Tham lo lắng không ngủ được. Một hôm, ông đọc một bài thơ và ra lệnh ai giải được sẽ được thưởng vàng bạc:
“Làm sao vừa lòng dục vọng
Đã từng khấn nhiều lần
Ngày thịnh làm lòng vui vẻ
Bởi vì đã được tự do.”
Tuy nhiên, không ai giải được, cuối cùng có một thanh niên nói rằng anh ta có thể giải bài thơ, nhưng sẽ trả lời vua sau bảy ngày.
Một lần nữa Kiệt Tham bị ám ảnh bởi lòng tham, làm cho cơ thể héo hon… Đến ngày thứ bảy, người thanh niên đọc cho vua nghe một bài thơ:
“Tham vọng sân si gây hại
Làm cho chúng ta phát cuồng
Thường xuất hiện ở những nơi tĩnh lặng
Có thể được tự do.”
Nghe xong, vị vua tỉnh ngộ và thưởng người thanh niên nghìn vàng như đã hứa.
Kể tới đây, Đức Phật giải thích: Vị vua trong câu chuyện chính là ông, vì kiếp trước đã làm nhiều điều ác, nên sau khi luân hồi ở kiếp này phải hoàn trả nợ nghiệp trong khổ nạn. Nếu thành tâm hối cải, sẽ không phải chịu khổ trong đời đời kiếp kiếp…”
Người Bà La Môn nghe xong thấu hiểu đạo lý. Ông chắp tay bái lạy Đức Phật, mong được theo tu hành khổ hạnh.
Giàu có có phải là mục đích sống của loài người?
Theo góc nhìn tâm linh, giải thích theo Phật giáo thì giỏi mà vẫn nghèo là do chính ta gây ra, chứ không phải ai khác. Mỗi cá nhân chúng ta đã trải qua vô vàn kiếp sống và cho tới hiện tại, ta không nhớ được những việc mình đã làm trong quá khứ.
Do đó, việc ta sinh ra giàu nghèo hay bất cứ điều gì khác đã được quyết định từ những việc mình đã làm trong kiếp trước, mặc dù ta không nhớ chính xác. Đơn giản là vũ trụ hoạt động theo cách vô cùng cân bằng, chỉ là ta không đủ sâu hiểu để biết rõ điều đó.
Điều này một phần giải thích cho lý do tại sao tài giỏi mà vẫn nghèo. Đúng như câu nói của người xưa: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”.
Nếu nói như vậy, hoàn toàn không phải do trời định? Không hề. Nếu có suy nghĩ hạn hẹp đó, đó chỉ là do thiếu hiểu biết của bản thân mà thôi.
Luật Trời chỉ là quy luật tự nhiên, không thể biến chuyển điều gì từ không thành có, và điều này chỉ giải thích những việc mà chúng ta đã làm, chúng ta tự chịu trách nhiệm, không ai có thể thay thế được.
Vì vậy, hiểu được điều đó và thức tỉnh luôn làm điều tốt, nếu có duyên, có thể thay đổi ngay trong đời này, nếu không, cũng là tích phước lành cho những kiếp sau.
Do đó, việc ta sinh ra giàu nghèo hay bất cứ điều gì khác đã được quyết định từ những việc mình đã làm trong kiếp trước, mặc dù ta không nhớ chính xác. Đơn giản là vũ trụ hoạt động theo cách vô cùng cân bằng, chỉ là ta không đủ sâu hiểu để biết rõ điều đó.
Điều này một phần giải thích cho lý do tại sao tài giỏi mà vẫn nghèo. Đúng như câu nói của người xưa: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”.
Nếu nói như vậy, hoàn toàn không phải do trời định? Không hề. Nếu có suy nghĩ hạn hẹp đó, đó chỉ là do thiếu hiểu biết của bản thân mà thôi.
Luật Trời chỉ là quy luật tự nhiên, không thể biến chuyển điều gì từ không thành có, và điều này chỉ giải thích những việc mà chúng ta đã làm, chúng ta tự chịu trách nhiệm, không ai có thể thay thế được.
Vì vậy, hiểu được điều đó và thức tỉnh luôn làm điều tốt, nếu có duyên, có thể thay đổi ngay trong đời này, nếu không, cũng là tích phước lành cho những kiếp sau.
Vì vậy, thay vì oán trách trời đất vì sao mình nghèo khổ, hãy hiểu và chấp nhận rằng số phận đã được sắp đặt theo luật nhân quả. Những người thiếu sáng suốt thường không chấp nhận số mệnh, tự cho mình tài ba mà đấu tranh với trời đất. Khi mọi việc không như ý, họ chịu cảnh đau buồn mà không biết hối cải, chỉ trách oán trời Phật, oán nghiệt chồng chất.
Nhưng nếu nói điều đó, cũng phải nhắc lại, liệu giàu có có phải là mục đích cuối cùng của chúng ta? Chỉ có người nghèo mới cố gắng làm giàu, trong khi không ít người giàu lại tìm về sự bình yên, sự chân thực của cuộc sống và họ cũng chỉ mong muốn giúp đỡ nhiều người hơn.
Vì hơn ai hết, họ đã từng trải qua cảm giác sung sướng của cuộc sống dư giả tiền bạc, nhưng tâm hồn vẫn cảm thấy trống rỗng, thiếu vắng thứ gì mà bản thân không hiểu nổi.
Thực ra, sâu trong tâm hồn, điều mà ta mong muốn là hạnh phúc, an vui, không phải quá giàu có mà chỉ cần đủ để bảo đảm cuộc sống cơ bản đã đủ mang lại niềm vui. Khi đó, dù không giàu có đến mức thừa thãi tiền bạc, nhưng tự tại trong tâm không bị ảnh hưởng bởi những dục vọng bên ngoài.
Vì hơn ai hết, họ đã từng trải qua cảm giác sung sướng của cuộc sống dư giả tiền bạc, nhưng tâm hồn vẫn cảm thấy trống rỗng, thiếu vắng thứ gì mà bản thân không hiểu nổi.
Thực ra, sâu trong tâm hồn, điều mà ta mong muốn là hạnh phúc, an vui, không phải quá giàu có mà chỉ cần đủ để bảo đảm cuộc sống cơ bản đã đủ mang lại niềm vui. Khi đó, dù không giàu có đến mức thừa thãi tiền bạc, nhưng tự tại trong tâm không bị ảnh hưởng bởi những dục vọng bên ngoài.
Có những người đã sinh ra trong giàu có, có người tài giỏi nhưng vẫn nghèo khổ, bởi vì cuộc sống tuân theo quy luật nhân quả, thiện ác sẽ có báo. Vì vậy, nếu muốn kiếm tiền theo năng lực, thì phải tiếp tục trau dồi bản thân, không phải lấy của người khác để làm giàu cho mình. Hiểu được đạo lý này, bạn mới được sống trong niềm vui thịnh vượng, không còn phải lo lắng nữa.