Đến tháng 3, khi mùa Hoa Sưa quay trở lại, tôi bắt gặp khoảnh khắc đầy ký ức.
Lang thang giữa thảm hoa mỏng manh, tôi nhặt những cánh hoa biến chúng thành những chiếc lá kỉ niệm.
Khi những bông hoa sưa bắt đầu rơi, là lúc trời xanh thêm sắc màu, tạo nên một Mùa Sưa đặc biệt. Tôi viết về 'Mùa Sưa' vì đó không chỉ là mùa đẹp, mà còn là khoảnh khắc 'mùa kí ức' đậm chất lãng mạn.
Tháng Ba đến…
Nếu bạn lắng nghe kỹ, Hà Nội không chỉ là thành phố nhộn nhịp với đám đông và những con phố sôi động, mà còn có những khoảnh khắc tĩnh lặng đầy yên bình.
Mỗi khi tháng 3 ghé thăm Hà Nội, mọi người háo hức rủ nhau đi ngắm hoa sưa, loài hoa trắng đẹp, hình dáng độc đáo, mọc từ giữa lá, nhỏ xinh như những điểm nhấn đặc trưng của Hà Thành. Hoa nở thành chùm, trắng tinh khôi, tạo nên cảm giác thanh bình. Hoa sưa mở đầu tháng 3, khi gió đông vẫn lạnh, cơn mưa xuân bắt đầu, và chút ấm áp của mùa hạ hiện hữu khắp nơi.
Hoa nở mà không cần báo trước, chỉ cần bạn ngửa mặt lên nhìn bầu trời, thưởng thức không khí trong lành của một buổi sáng, bạn sẽ thấy chùm hoa tinh khôi đã khoe sắc ở đó.
Sưa, loại cây gỗ, thân thẳng và cành lá cao vút. Khó để thấy hoa sưa trang trí trên tóc, vai người đi qua đường, nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ, những bông hoa nhỏ li ti sẽ rơi xuống đường, tạo nên một thảm hoa mỏng manh dưới bước chân của du khách.
…đưa theo Mùa Ký ức
Tháng 3 đến, hoa sưa nở rộ mang theo ký ức sâu sắc từ góc sân kí túc xá Mễ Trì.
Ngày xưa, họ là những sinh viên ngây thơ, giản dị, nhưng giờ đây chỉ còn lại những ký ức. Mỗi khi Mùa Sưa trở lại, trái tim ai cũng bồi hồi, xao xuyến, cảm giác vương vấn khó diễn đạt.
Lang thang giữa thảm hoa mỏng manh, nhặt những bông hoa kết hợp thành những ký ức đẹp, mọi thứ hiện lên trước mắt. Những bóng dáng quen thuộc tự do bay trong nắng, tóc và váy phất phơ, những tiếng cười vui tươi, khoe hộp xốp. Xa xa, chiếc xe đạp thân quen vội vã chạy lên giảng đường. Cuộn băng kí ức đưa tới những khoảnh khắc chờ đợi, tiếng ồn ào, tiếng gọi nhau lấy đồ, những buổi tối trò chuyện bên cốc trà chanh thoang thoảng, hương thơm hoa xen lẫn. Cũng có những ngày gió thoảng, ánh đèn chói lọi khi chia sẻ những chuyện trên trời, dưới đất, mỗi người nhắm mắt theo suy nghĩ riêng tư.
“Trâu ơi, đi chợ nhé?”, “Trâu ơi, đi ăn bún đậu không?”, “Trâu ơi…”.
Bạn còn nhớ những thời điểm yếu đuối trước cuộc sống, những quãng thời gian đầy sự do dự trước nhiều lựa chọn. Còn nhớ những buổi liên hoan, và tôi luôn là người tham gia nhiệt tình nhất, phải không? Con đường từ nhà đến trường ngập nguy hiểm, kí ức về “lầu xanh”, “gác vàng” nhanh chóng trở thành quá khứ.
Trên đoạn băng, từng khuôn mặt hiện lên rõ ràng như vừa hôm qua, khi tất cả chúng ta còn đồng lòng. Có những chị chịu đựng và giúp đỡ em, có những người bạn thích chọc ghẹo, trêu chọc và thậm chí là cãi nhau một cách nồng nàn.
Người kia bây giờ đã quay về những vùng đất xa xôi, có người đã có gia đình riêng, và cũng có người vẫn đang chăm chỉ trên con đường quen thuộc.
Khu vực Mễ Trì vẫn yên bình. Mùa hoa vẫn đến. Nhưng những người đã rời xa...