Bìa tờ nhạc Thành phố buồn | |
Bài hát nhạc vàng của Chế Linh | |
---|---|
Ngôn ngữ | Tiếng Việt |
Phát hành | 1970 |
Thu âm | Chế Linh |
Thể loại | Nhạc vàng |
'Thành phố u sầu' là một bài hát nhạc vàng nổi tiếng của nhạc sĩ Lam Phương. Ca khúc kể về chuyện tình buồn của một cặp đôi ở thành phố Đà Lạt, nơi rừng thông phủ đầy sương khói.
Bối cảnh sáng tác
Vào năm 1970, khi cùng ban văn nghệ Hoa Tình Thương của quân đội lên Đà Lạt biểu diễn, nhạc sĩ Lam Phương đã có cảm hứng sáng tác bài hát này. Từ nơi nghỉ ngơi, ông nhìn thấy rừng thông dưới sương khói mịt mờ và lập tức viết nên ca khúc. Khi trở về Sài Gòn, Lam Phương xuất bản tờ nhạc và ngay lập tức gây sốt, thu về gần 12 triệu đồng tiền bản quyền Việt Nam Cộng hòa, lập kỷ lục xuất bản lúc bấy giờ. Sau đó, ông tiếp tục viết 'Tình bơ vơ' nhưng không thành công bằng.
Các thông tin khác
Sau sự kiện 30 tháng 4 năm 1975, bài hát bị cấm lưu hành bởi chính quyền mới vì cho rằng có nội dung 'ủy mị'. Đến năm 2009, bài hát mới được phép lưu hành trở lại tại Việt Nam.
Bản Tân cổ giao duyên của bài Thành phố buồn do ca sĩ Mạnh Quỳnh viết lời và song ca cùng Phi Nhung trong Paris By Night 69: Nợ Tình.
Người đầu tiên thể hiện thành công nhất bài Thành phố buồn là ca sĩ Chế Linh. Năm 2002, ông sáng tác phần tiếp theo mang tên Thành phố buồn hơn (Cho anh và em).
Lời bài hát sai
Bài hát có một câu từ dễ gây hiểu lầm, khiến một số ca sĩ hát sai lời và không truyền tải đúng ý nghĩa của tác phẩm.
Trong tờ nhạc xuất bản năm 1970, Lam Phương viết: 'Trốn phong ba, em làm dâu nhà người'. Tuy nhiên, hầu hết các ca sĩ đều hát nhầm thành 'chốn phong ba'. Nhạc sĩ Lam Phương đã khẳng định rằng 'trốn phong ba' mới là chính xác.
Nội dung
Bài hát được viết theo điệu Slow rock, kể về mối tình tan vỡ với những kỷ niệm đẹp ở Đà Lạt. Đoạn trích như sau:
- Thành phố nào nhớ không em?
- Nơi chúng mình tìm phút êm đềm.
- Thành phố nào vừa đi đã mỏi.
- Đường quanh co quyện gốc thông già.
- Chiều đan tay nghe nắng chan hòa.
- Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em.
- Mắt em buồn trong sương chiều anh thấy đẹp hơn.