blogradio.vn - Nhưng rồi tớ nhận ra rằng, dù ở bất kỳ nơi nào mà trong lòng vẫn chứa đựng nỗi buồn thì ta vẫn không cảm thấy hạnh phúc và yên bình.
Tớ đã từng rất không thích cái thành phố này, không thích một chút nào, rất nhiều. Tớ không thích cái nắng gay gắt ở đây; không thích cả những cơn mưa bất chợt; không thích cuộc sống vội vã, xô bồ, đông đúc ở đây. Tớ không thích những ngày ồn ào giữa dòng người, trong khói bụi, kẹt xe kẹt cứng ở đây. Có lúc tớ như một đứa lạc lối, vừa lái xe vừa hồn nhiên mơ mộng, suy nghĩ đủ thứ. Cũng có lúc tớ đang lái xe mà trong lòng mang một cảm giác không hài lòng, không mãn vị với cuộc sống tồi tệ. Tớ không biết là do thời tiết quá khắc nghiệt hay chính bản thân mình đang quá khắt khe với cuộc sống.
Tớ không biết nữa. Nhiều lúc tức quá, tớ tự hỏi tại sao mình phải sống ở cái nơi ghê gớm này chứ. Tớ còn mơ ước có một đống tiền đủ để sống một cuộc sống thoải mái thì tốt biết mấy. Nghe buồn cười nhỉ? Và tớ thèm được sống một cuộc sống yên bình, thanh thản, không tranh cãi, đấu đá với ai cả. Thật buồn cười khi cơ thể ở đây vẫn còn mong mơ về một ngôi nhà nhỏ đầy hoa, bao quanh là cánh đồng rộng lớn. Tớ thèm được hít thở không khí trong lành, tớ thèm được ngâm mình vào thế giới của riêng mình. Ở đó chỉ có tiếng gió (ru rú, ru rú, vù vù, vù vù,...), tiếng chim hót trong lành và êm đềm, tiếng dòng nước chảy (rì rà, rì rà,...). Tớ luôn mơ về cuộc sống ở đó. Một cuộc sống mà lúc nhỏ tớ đã nghĩ là thường thường. Lúc ấy, tớ không biết rằng điều bình thường đó lại là ước mơ của bao nhiêu người, và giờ đây đó cũng là ước mơ của tớ.
Đời thật có nhiều điều làm ta không thể ngờ. Rồi tớ bất giác trở lại hiện thực, trở lại cuộc sống ở nơi đô thị. Một cuộc sống mà hàng ngày phải đối mặt với lo toan cuộc sống. Phải luôn tìm chỗ đứng cho mình trong cái địa ngục này. Nhiều lúc tớ mệt mỏi, tớ cũng muốn bỏ hết mọi thứ và chạy đi xa, thật xa đến một nơi không ai biết đến mình nữa. Nhưng rồi tớ nhận ra rằng, dù ở đâu mà trong lòng vẫn còn chứa đựng nỗi buồn thì ta cũng không thấy hạnh phúc và yên bình.
Tớ biết ai trong chúng ta cũng có lúc cảm thấy bơ vơ, không ổn. Ai khi lớn lên mà không chọn cho mình một lối đi. Tớ cũng vậy, tớ chọn thành phố cũng chỉ mong sau này tìm được một công việc phù hợp. Ngoài ra, thành phố cũng dạy cho tớ rất nhiều bài học. Tớ học cách tự mình bước tiếp, học cách chấp nhận sự cô đơn, học cách trưởng thành và sống tốt hơn dù cho cuộc sống có khiến tớ thất bại và khiến tớ tuyệt vọng vô cùng. Nói ghét vậy thôi chứ khi về quê là tớ lại nhớ đến thành phố. Lạ thật, tớ sợ một ngày nào đó mình yêu thành phố này mất.
Tớ sợ lắm... Chắc có lẽ, vì ở đây tớ đã gặp được cậu - chàng trai có nụ cười rạng rỡ. Lần đầu tiên gặp cậu, tớ biết tớ chưa từng khiến cậu xao xuyến hay có ấn tượng gì về tớ. Tớ không đẹp, không tài giỏi, cũng không khéo léo như những người khác. Tớ không có gì nổi bật, vì tớ là một cô gái từ tỉnh lẻ mới lên Sài Gòn chưa đầy 1 năm. Tớ cũng nhận ra rằng lúc đó người mà cậu thích không phải là tớ mà là đứa bạn của tớ. Tớ nhận ra điều này khi lần đầu tiên cậu nói chuyện với tớ là hỏi về cô bạn ấy. Mỗi lần tới đây, cậu thường hỏi hôm nay bạn tớ có đến không. Và một lần khiến tớ chắc chắn với suy nghĩ của mình nhất đó là khi cậu nghe tớ nói cô bạn ấy sắp nghỉ ở đây. Cậu hỏi tớ dồn dập với vẻ mặt lo lắng và chút thất vọng vì sắp phải tạm biệt cô bạn ấy. Lần đó, tớ biết rõ tại sao cậu lại phản ứng như vậy.
Tớ thường bắt gặp ánh mắt nhẹ nhàng và ngại ngùng của cậu khi nhìn cô bạn ấy. Và đôi khi là những nụ cười... Tớ không hiểu tại sao mình lại để ý những điều đó. Có lẽ, ngay từ lần đầu gặp cậu tớ đã rung động và tớ luôn lén nhìn cậu nên mới thấy được những điều đó. Tớ ấn tượng về cậu vì đôi mắt cậu rất đẹp, đẹp một cách lạ lùng. Tớ không biết liệu cậu đã từng cảm thấy quan tâm đến tớ không, dù chỉ một chút. Dù sao thì bây giờ tớ cũng không còn quá bận tâm về cậu, tớ đã từ bỏ rồi, tớ không đủ kiên nhẫn để theo đuổi cậu nữa. Vì tớ là một cô gái, tớ cũng biết xấu hổ, tớ cũng tự trọng. Đã không ít lần tớ vứt bỏ lòng tự trọng của mình để rủ cậu đi đâu đó với tớ. Tớ luôn tìm cớ để nói chuyện với cậu. Nhưng cuối cùng tớ không nhận lại được gì ngoài những lời từ chối khéo của cậu. Tớ mệt mỏi nên tớ quyết định buông bỏ. Cậu có biết tớ đã mất bao lâu mới quên được không? Tớ đã phải vượt qua bao nhiêu lần mới buông được không? Người vô tâm, vô tình như cậu làm sao hiểu được chứ. Đoạn tình khi đứt rồi thì cũng sẽ không bao giờ quay lại như lúc đầu được nữa.
Nhưng tớ rất muốn biết. Đơn giản chỉ là tớ muốn biết liệu cậu có từng cảm thấy rung động với tớ trong những ngày tháng đó không. Tớ chỉ muốn biết thôi. Nhưng dù có hay không thì tớ cũng rất cảm ơn cậu. Cảm ơn vì đã đến, vì đã là bạn của nhau. Và cảm ơn vì đã đi. Từ khi gặp cậu, tớ cảm thấy hình như chẳng có chàng trai nào đối xử với tớ nhẹ nhàng như cậu từ trước đến nay. Cậu luôn trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn của tớ, còn những người khác thì sẽ tỏ ra khó chịu khi tớ hỏi điều gì đó. Có lúc cậu cũng trêu tớ, còn tớ thì chỉ biết lặng im và cười - chắc cậu nghĩ tớ ngốc lắm phải không? Và đôi khi cậu cho tớ biết cảm giác mình cũng được quan tâm. Nhưng có lẽ do tớ suy nghĩ quá nhiều, tớ tự tưởng tượng vị trí của mình trong lòng cậu mà thôi. Tớ không mong, không chờ cậu nữa. Tạm biệt cậu, người tớ từng thích.
© THANH MÙI - blogradio.vn