blogradio.vn - Anh là người hiền lành, chăm chỉ và đơn giản. Cô là người dịu dàng, trong trắng và yêu thương mọi người. Mọi người thường nghĩ rằng hai người sẽ sớm thành một đôi. Nhưng thực tế lại đối lập với điều đó.
Trong tháng bảy năm nay, Cát Nhân đã trải qua sinh nhật thứ ba mươi trong cuộc đời. Mọi người thường nói rằng đã sống nửa cuộc đời nếu như lấy mốc sáu mươi như trong bài hát 'Sáu Mươi Năm Cuộc Đời'. Tất cả những trải nghiệm hỉ nộ ái ố đã khiến trái tim cô trở nên nhẹ nhàng và bình tĩnh hơn trước khi bước qua ngưỡng tuổi mới. Nếu quay lại hơn mười năm trước, có lẽ cảm giác sẽ khác biệt. Đột nhiên, những kí ức ùa về... Hôm nay, Cát Nhân đột ngột nhớ về Vũ.
Vũ là người yêu đầu tiên của cô, khi đó cô mới tròn mười tám tuổi. Đó là tuổi đẹp nhất trong cuộc đời của một cô gái. Trong thời gian học, cô chưa từng có mối quan hệ tình cảm vì lúc đó cô rất trong sáng. Có một chàng trai trong lớp năm 12 thường hay viết những bài thơ ngây ngô gửi cho cô. Đôi khi, những đoạn thơ rất đơn giản như thế này:
“Xin chào em, cô gái xinh xắn
Em đã có ai trong trái tim chưa?
Nếu chưa, anh xin đợi
Chờ em tan học, anh sẽ đưa em về!”
Nhưng sau tuổi thơ đáng nhớ ấy, chúng ta chỉ còn lại những kí ức tươi đẹp về trường học, về thầy cô, và về những người bạn. Chúng ta sắp chuẩn bị bước vào cuộc sống mới với việc lựa chọn nghề nghiệp và tương lai.
Cát Nhân nhớ ngày đầu khi xuống Sài Gòn học, chỉ có chị gái Cát An đón cô ở bến xe vì ba mẹ bận công việc ở quê. Trong biết bao điều lạ lùng, có mặt Vũ, anh đến cùng chị cô. Hành trang của cô khi bắt đầu học đại học chỉ là niềm tin và hy vọng từ ba mẹ. Dù cuộc sống ở quê không dư giả, nhưng vẫn đủ điều kiện cho cô và chị em học hành. Mẹ cô thường nói: “Các con chỉ cần biết chữ, hãy học để không phải như mẹ, phải lao động vất vả!”
Do đó, từ nhỏ đến lớn, ba mẹ không bao giờ ép các con ra đồng làm việc. Có lẽ vì muốn con cái tập trung vào học hành, hay có lẽ vì muốn bảo vệ chúng khỏi khó khăn. Từ đó, Cát Nhân hiểu rõ mong ước của gia đình, tin vào tri thức và ước mơ lớn hơn cho tương lai. Dù đi xa đến đâu, trong lòng cô, nhà vẫn là nơi tốt nhất. Nơi có ba mẹ và những người thân yêu, đó là nơi mang lại sự an ấm.
Ban đầu ở Sài Gòn, mặc dù còn lạ lẫm với những con đường, nhưng Cát Nhân vẫn cố gắng thích nghi. Có sự giúp đỡ từ chị Cát An và bạn của chị – anh Vũ, mọi thứ dần trở nên ổn định hơn. Cô thường nhớ nhà, thường đi xe buýt từ Sài Gòn về kí túc xá ở Biên Hòa để thăm chị. Trong những ngày đầu làm việc, Cát Nhân được Vũ hướng dẫn rất nhiều vì anh là trưởng nhóm. Khi gặp anh lần đầu, cô cảm thấy anh rất đáng tin cậy và ấm áp. Có lẽ vì anh là bạn thân của chị nên cô đặc biệt quý mến anh hơn. Khi đó, cô có mái tóc dài và đen. Mái tóc mà cô đã bảo quản kỹ lưỡng, giờ được cô buộc gọn lại để gọn gàng hơn khi làm việc. Vũ lớn hơn cô ba tuổi, với nụ cười tươi tắn và gương mặt dễ nhìn. Thời đó, Internet chỉ mới bắt đầu phổ biến. Người ta vẫn hẹn hò bằng thư từ và dạo chơi khắp phố phường trên chiếc xe đạp. Điều đó bây giờ dường như trở nên xa xỉ. Mặc dù cuộc sống không như mơ, nhưng Cát Nhân và Vũ vẫn tìm thấy tình yêu. Những buổi chiều anh đưa cô đi dạo trong sân trường, những buổi làm việc tại nhà hàng cùng nhau, và những chiều dạo phố xanh mướt xung quanh kí túc xá. Nhiều người có lẽ sẽ tự hỏi tại sao hai người lại đến được với nhau nhỉ?
Sau này, cô kể cho chị Cát An nghe rằng, có một lần, anh và bạn bè ghé nhà cô chơi sau khi hoàn thành khóa thực tập từ Đà Lạt về. Trên đoạn đường quê từ chỗ xuống xe đò về nhà, anh đưa cô đi bằng chiếc xe đạp mà anh thường đi học. Dường như có một sự dễ mến giữa hai người nên họ đã mải mê trò chuyện và trên đoạn đường đó, anh đã làm rơi điện thoại của mình. Lúc đó, điện thoại chỉ dùng để gọi và nhắn tin thôi. Nhưng đối với những người con xa quê như anh, điện thoại là cầu nối để ba mẹ nghe thấy giọng nói của anh hàng ngày. Khi đến nhà cô, anh mới phát hiện ra điện thoại mất, có lẽ do hai người trượt ngã khi qua đoạn đường bùn đất. Mà chưa kịp ăn cơm và tắm rửa gì, hai người đã vội vàng đi tìm lại. Trời đã tối nhá nhem. Cô cùng anh đi tìm dù anh từ chối. Cô nói: “Anh không biết đường, sau này đi lạc thì khó khăn lắm, để em đi cùng cho chắc.” Cả gia đình cô đồng ý để cô đi theo anh.
Sau đó, giữa đoạn đường vắng vẻ, hai người cùng đi tìm điện thoại. Dường như đó là cơ hội để họ có thêm thời gian để trò chuyện và tìm hiểu nhau hơn. Và rồi, không xa, ngay dốc của đoạn đường, cô đã tìm thấy chiếc điện thoại kỷ niệm của mẹ anh mua cho anh. Khi gọi về nhà, vẫn nghe giọng của ba anh, anh vui mừng không tả nổi. Có những niềm vui nhỏ bé như vậy. Anh nhìn cô và bày tỏ lòng biết ơn, từ ánh mắt lấp lánh của chàng trai lai Khơ-me, mẹ anh là người Việt và ba là người Khơ-me. Vì vậy, anh có nét đặc biệt với làn da trắng và đôi mắt nâu lớn. Khi anh cười, cái nét hiền lành và chất phác của người dân quê đã lưu lại trong tâm trí cô. Từ lúc đó, có vẻ như cô đã rất mến anh. Và anh cũng vậy.