Đã từng ai đọc những bài thơ sâu sắc của nhà thơ Nazim Hilsmet: “Nếu tôi không thắp lửa / Nếu anh không thắp lửa / Nếu chúng ta không thắp lửa / Thì làm sao Bóng tối Sẽ trở thành Ánh sáng!” Bóng tối sẽ tan biến và ánh sáng sẽ tràn ngập nếu chúng ta hành động cùng nhau. Trong ánh sáng rực rỡ đó, có ánh sáng của mỗi cá nhân, của mỗi người chúng ta. Và ngày nay, nhà thơ Tố Hữu đã sử dụng tiếng ru dịu dàng của mẹ trong bài thơ “Tiếng ru” của mình, làm cho chúng ta hiểu sâu hơn về mối quan hệ giữa cá nhân và tập thể, xã hội, giữa một người và mọi người. Một ngôi sao một mình không thể làm sáng bầu trời tối. Một cọp lúa không làm nên một mùa vàng rực rỡ. Một cá nhân nhỏ bé không có ý nghĩa gì trong thế giới rộng lớn của nhân loại. Mặt đất thấp, nhưng nhờ có đất mà núi mới cao. Dòng sông nhỏ, nhưng nhờ có sông mà biển mới mênh mông.
Một cá nhân bé nhỏ không thể làm nên điều gì so với một cộng đồng lớn. Nhưng ngược lại, những điều lớn lao, vĩ đại lại xuất phát từ những điều nhỏ bé nhất. Trong cuộc sống, ai cũng muốn thể hiện và khẳng định bản thân, phần cá nhân của mình. Đó là mong muốn hoàn toàn tự nhiên và hợp lý. Phần cá nhân ấy được thể hiện qua khát khao, hoài bão, là niềm hy vọng có được vị trí quan trọng trong lòng mọi người. Phần cá nhân bé nhỏ của mỗi người cần được thể hiện, được tôn trọng và được công nhận. Chính “cái tôi” ấy tạo nên giá trị và bản sắc của mỗi cá nhân trong cộng đồng, làm cho cá nhân đó không bị lẫn vào người khác. Tôi yêu ánh nắng trải dài trên cánh đồng, yêu những cánh đồng lúa mạch xanh biếc. Còn bạn, bạn yêu ánh sáng màu mỡ của thành phố về đêm, yêu những tòa nhà cao tầng lấp lánh. Tôi và bạn có những tình yêu, quan điểm sống khác nhau, và chính sự khác biệt ấy đã tạo nên “cái tôi” riêng của mỗi cá nhân chúng ta. Phần cá nhân ấy được thể hiện qua nhiều cách: qua sự yêu thương, nỗ lực, học tập, lao động, hay đơn giản chỉ là những sở thích cá nhân của chúng ta. Trong mỗi thời kỳ lịch sử, ta thấy sự xuất hiện của những cá nhân vĩ đại, xuất sắc. Bằng tài năng của mình, họ đã đóng góp rất nhiều cho cộng đồng, xã hội. Họ có thể là những nhà khoa học, với những phát minh mang lại sự phát triển cho nhân loại. Họ có thể là những nhà cách mạng, với sự nghiệp chính trị của mình mang lại hòa bình cho một dân tộc, một quốc gia như Bác Hồ – vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam. Nhưng dù cá nhân có hoàn thiện, có vĩ đại đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể sánh bằng sức mạnh của cả một dân tộc. Cá nhân ấy nhỏ bé như hạt cát trong sa mạc, giọt nước trong đại dương, cây cỏ trong rừng sâu... Mất một cá nhân, cộng đồng vẫn còn, mất một giọt nước, đại dương vẫn còn, mất một bông hoa, mùa xuân vẫn còn rực rỡ... Một nhân vật lịch sử, một anh hùng không thể tạo nên sự vĩ đại nếu thiếu sự đoàn kết của mọi người. Một cá nhân nhỏ bé không thể làm nên sự vĩ đại nếu chỉ làm một mình. Chúng ta phải nhớ rằng, bên cạnh chúng ta, có sự chung tay góp sức của mọi người cùng chúng ta làm nên điều lớn lao. Nhìn lại lịch sử chiến đấu hùng tráng của dân tộc, ta thấy rằng chúng ta có thể tạo nên những trang sử vẻ vang, có thể chiến đấu anh dũng và giành chiến thắng nhờ sự đoàn kết của mọi người.
Từ đó, chúng ta nhận thấy sự khiêm nhường trong việc nhận thức và đánh giá vai trò của mỗi cá nhân trong cộng đồng quan trọng đến đâu. Nhưng đừng bao giờ quên đi đóng góp của chính mình vào sự phát triển của cộng đồng. Không nên chỉ biết hưởng lợi mà quên đi trách nhiệm của mình. Tất cả mọi điều lớn lao đều bắt nguồn từ những điều nhỏ bé nhất. Một hạt cát nhỏ bé, nhưng nếu thiếu đi, sa mạc sẽ không còn mênh mông. Một giọt nước nhỏ bé, nhưng biển lớn sẽ không bao giờ bao la nếu không có chúng. Do đó, cá nhân đóng vai trò quan trọng, là nền tảng để xây dựng cộng đồng, tập thể. Để cá nhân có thể đóng góp vào một mục tiêu chung lớn, chúng ta không nên quên đi đóng góp của họ. Vì có thể sự lãng quên sẽ làm giảm đi động lực của họ. Một số người đã hy sinh cả tuổi trẻ, xương máu vì một mục tiêu chung. Hoặc những người mẹ đã hi sinh tất cả, kể cả con cái của mình, để bảo vệ và phát triển cộng đồng. Họ đã cho đi mà không cần nhận lại. Nhưng lòng biết ơn và sự đồng cảm của chúng ta sẽ làm họ cảm thấy vui vẻ hơn, nhiệt tình hơn trong việc đóng góp. Chúng ta cũng không nên đòi hỏi sự công nhận cao quý cho những đóng góp của mình. Vì đó là một sự trao đổi, không phải là việc cho đi vì cộng đồng. Do đó, chúng ta cần phải nhớ: mình vì mọi người, mọi người vì mình. Hãy cho đi và bạn sẽ nhận lại. Dù nhỏ nhất, nhưng việc nhận lại luôn có ý nghĩa.
“Tôi là tiếng hót của chim Tôi là bông hoa trên cành Tôi hòa mình vào dòng nhạc Một nốt âm sâu thăm thẳm” (Thanh Hải)
Nhà thơ Thanh Hải đã suy nghĩ về triết lý này trong cuộc đời sáng tác của mình. Ông muốn trở thành một phần nhỏ của cuộc sống, để lại dấu ấn đẹp đẽ. Ông gọi đó là “Mùa Xuân Nhỏ” của mình. Ông biết rằng mọi đóng góp, dù lớn hay nhỏ, đều mang ý nghĩa quan trọng. Cuộc sống của chúng ta cũng như vậy. Đóng góp của mỗi cá nhân, dù nhỏ bé, cũng có giá trị.
Tiếng ru đơn giản, mượt mà, êm đềm nhưng ẩn chứa trong đó là những bài học lớn. Và tiếng ru vẫn đi cùng chúng ta, từ khi còn trẻ đến khi trưởng thành, giúp ta nhận thức mối quan hệ giữa cá nhân và cộng đồng, dạy ta biết đóng góp để tạo nên những điều tốt đẹp cho cuộc sống và cho chính mình.