
Một hành động gây oán giận sẽ hủy hoại nhiệt tình và lòng tin. Tình bạn dần biến thành hận thù. Tất cả đều thất bại. Thật đáng buồn, mọi sự khó khăn và lãng phí đều đến từ đó.
Nhà báo đó và người bạn của ông đã mất điều gì khi không thể tìm được sự đồng thuận? Câu hỏi này luôn làm tôi bối rối và quằn quại, dẫn tôi đến việc nghiên cứu và viết cuốn sách này. Chúng ta đã mất điều gì khi làm lành với những người mà chúng ta từng có mâu thuẫn? Tại sao việc tha thứ lại khó đến vậy? Ngay cả khi chúng ta biết rằng mình có thể tha thứ, nhưng lại không thực hiện được.
Vậy làm sao một người bình thường có thể thực hiện được sự tha thứ?
Tha thứ là biện pháp chúng ta thường ít dùng đến. Một cuộc xung đột có thể dẫn đến những mối hận thù, mối quan hệ sẽ nhanh chóng bị chia cắt. Chúng ta không nên tự gây tổn thương thêm cho mình một cách vô cớ.
Tuy nhiên, nhiều người trong chúng ta thà chấp nhận mất đi một người bạn hơn là cố gắng tha thứ, đặc biệt khi tổn thương quá lớn và kéo dài. Có lẽ bạn cũng có thể rút ra kết luận rằng, tha thứ cho tội ác là không thực hiện được, đặc biệt khi cuộc sống của bạn bị người khác phá hủy.
Tuy nhiên, việc tha thứ chưa bao giờ là điều không thể. Nếu bạn cố gắng mở rộng trái tim, sống bao dung, cuộc đời sẽ dẫn bạn tới những cánh cửa mới.
Tuy vậy, chúng ta thường không bao giờ muốn tha thứ. Thế giới hiện đại, nơi mà ganh đua và hiềm khích phổ biến, đã làm chúng ta mất đi một phần thiện chí bẩm sinh của mình. Sau một cuộc xung đột, thay vì hàn gắn và giải quyết, chúng ta thường tìm cách tự vệ, luôn cho rằng mình là đúng và đổ lỗi cho đối phương, bất chấp thời gian đã trôi qua, thậm chí là nhiều năm trước đây, khi cả hai từng yêu thương và thân thiết với nhau.
Con người thường cứng đầu, bướng bỉnh, luôn cho mình là đúng. Đối với hầu hết chúng ta, tranh cãi và chiến thắng thường được coi là quan trọng hơn là giải quyết hòa bình. Chúng ta mất công, tổn sức để chỉ trích người khác, kể cả những người mà chúng ta từng quý trọng như người thân. Nhưng chúng ta đạt được gì từ việc cứng đầu như vậy? Chắc chắn là không có gì.
Chúng ta được sinh ra và lớn lên để tha thứ. Khi còn nhỏ, không ai dạy chúng ta cách tha thứ, nhưng nó là một trong những điều mà chúng ta thường được khuyên nên làm. Ví dụ như: “...Con nên bỏ qua cho em con... Con nên tha lỗi cho bạn con... ”. Tuy nhiên, vì không có ai hướng dẫn chúng ta cách tha thứ, nên chúng ta chỉ chờ đợi nó như một phép màu.
Khi cha mẹ, thầy cô giáo, các chuyên gia tâm lý khuyên chúng ta nên tha thứ, chúng ta không thể không nghe theo. Tuy nhiên, thực tế cho thấy, nhiều lần chúng ta lại chứng kiến nhiều người không thực sự hành động theo lời khuyên đó. Do đó, chúng ta chuyển sang thực hiện các hành vi khác, những hành vi tự nhiên hơn và mang lại hài lòng hơn: chấp nhận sự căm hờn và cố gắng trả thù. Từ đó, tôi nhận thấy rằng học cách tha thứ là một hành động đúng đắn và không hề đến dễ dàng như mình nghĩ.
Tha thứ đồng nghĩa với việc chúng ta giải thoát bản thân khỏi những ràng buộc.
Về mặt sinh học, tha thứ mang lại nhiều lợi ích hơn nhiều so với việc chấp nhận căm hờn và cố gắng trả thù. Học cách tha thứ là hành động thực tế để cải thiện cuộc sống của chúng ta, cả về thể chất lẫn tinh thần. Hơn nữa, khi tha thứ, chúng ta không mất gì. Tha thứ đồng nghĩa với việc chúng ta giải thoát bản thân khỏi những ràng buộc. Chúng ta sẽ được hưởng nhiều điều tích cực: huyết áp giảm, nhịp tim ổn định hơn, hệ miễn dịch mạnh hơn, tỷ lệ mắc các bệnh tim mạch, đột quỵ, đau đầu, đau lưng giảm đáng kể; đồng thời, tần suất và liều lượng dùng thuốc cũng giảm dần trong khi khả năng sinh lý lại tăng cao. Đó là những lợi ích mà chúng ta có thể nhận được từ việc biết tha thứ.
Về mặt tinh thần, việc tha thứ giúp con người cảm thấy phấn chấn, cao thượng, vui vẻ và suy nghĩ tích cực hơn, tránh được sự ưu phiền và đau khổ.
So với những phương pháp mà con người áp dụng để cải thiện cuộc sống, tha thứ ít nhất cũng tốt như việc giảm cân, ngủ đủ giờ, uống đủ vitamin và đeo dây an toàn khi lái xe. Tuy nhiên, như đã đề cập ở phần trước, học cách tha thứ không phải là điều dễ dàng và vì thế, chúng ta cần sự giúp đỡ.
Nếu chúng ta sẵn lòng học hỏi, có thể chúng ta sẽ học được cách tha thứ. Cuối cùng, đó cũng chỉ là một kỹ năng mà bất cứ ai cũng có thể học được.
' “Trước khi bắt đầu trả thù, hãy đào hai nấm mồ” '
Hầu hết chúng ta đều không thích tha thứ. Tôi cũng chưa từng gặp ai thực sự thích tha thứ. Thật không dễ để tha thứ chút nào. Tha thứ cũng khó như việc thực hiện một cuộc phẫu thuật lên chính bản thân. Cả hai đều đau đớn. Chỉ cần nghĩ đến việc tha thứ, chúng ta đã có thể cau mày nhăn mặt mà rằng: “Không bao giờ!”. Tuy nhiên, trong cuốn sách này, tôi khuyến khích bạn thử làm điều đó.
Trong cuốn sách này, bằng lời của mình, tôi sẽ giải thích lý do tại sao chúng ta nên tha thứ và làm thế nào để làm điều đó. Có lẽ, bạn sẽ nghĩ rằng tình huống của mình là đặc biệt, sự tức giận trong bạn rất ghê gớm, phức tạp đến mức không có lời khuyên nào có thể giải thoát được. Lòng oán hận càng được lưu trữ lâu, nó càng bám chặt vào tâm trí, và dần dần sẽ phát triển mạnh mẽ và gây hại sức khỏe của chúng ta. Dần dần, chúng ta sẽ biến thành một sinh vật hung ác như lòng thù hận chính mình. Mỗi khi nhớ lại các sự việc khiến ta giận dữ, đó lại là một lần kích thích nỗi đau, giúp cho nó tái phát, và điều này sẽ ảnh hưởng ngược lại ta, khiến ta muốn trả thù hơn nữa. Và đó là lúc chúng ta tự mình đánh mất niềm vui trong cuộc sống.
Để chấm dứt sự oán hận, cần có một phương pháp triệt để loại bỏ gốc rễ của lòng thù hận sâu đậm trong lòng mỗi người. Tha thứ chính là biện pháp duy nhất.
Tha thứ có nghĩa là chúng ta đã cắt đứt gốc rễ của sự oán hận. Tha thứ là món quà dành cho mọi người và cũng để tặng cho bản thân.
Hãy tự sửa lỗi khi mắc sai lầm. Hãy nói thật. Hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác khi bạn không đồng ý với họ. Đừng bỏ qua những rắc rối. Đừng bao giờ cho rằng mình luôn đúng. Các cuộc tranh luận trở nên căng thẳng chính là khi cả hai bên đều khẳng định mình là “đúng”.