blogradio.vn - Không gì làm được trái tim mình dừng lại, bởi trái tim đang rối bời. Bằng cấp không theo kịp suy tư. Công việc hiện tại không phải là niềm đam mê thực sự của mình. Cuối cùng, chính mình cũng không biết mình thích gì. Nhưng mà, vẫn luôn vội vã.
Sắp 22 tuổi, chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp, nhận bằng, rời trường và bước vào thế giới lao động. 4 năm đại học trôi qua nhanh chóng như một cơn gió. Một cái chớp mắt, không còn là sinh viên năm nhất nữa. Một cái chớp mắt, trở thành sinh viên năm cuối.
Khi chọn đại học, vì chưa biết mình yêu thích gì. Nếu học đại học, sẽ còn thêm 4 năm để suy nghĩ, để lựa chọn. Lúc đó, mình hâm mộ những người đã rõ ràng biết mình muốn gì, yêu thích gì, giỏi gì.
Quên đi suy nghĩ về tương lai trong 4 năm đại học. Vội vã đến trường, vội vã kết bạn, vội vã học tập, vội vã thực hành, vội vã tham gia các hoạt động. Không bỏ lỡ bất kỳ niềm vui nào mà mình từng từ chối. Khao khát những khoảnh khắc ngọt ngào và đẹp đẽ như mật ong, lúc đó mình đang tràn đầy nhiệt huyết... Và dường như, mình đã biết mình muốn gì.
Thời gian không đợi chờ ai cả. Điểm giao giữa trưởng thành thực sự và trưởng thành chính là cánh cửa đại học. Bước ra khỏi đó, là bước vào trưởng thành thực sự. Không còn thời gian để lựa chọn. Liệu rằng mình thực sự muốn gì, có thể làm được gì, và làm tốt như thế nào.
Ngày nào cũng chạy đi một cách miệt mài, nhưng chưa từng dừng lại để nhìn quanh, chưa từng cảm nhận hơi gió mát. Ngày nào cũng chạy, nhưng chưa thực sự bắt đầu.
Mọi người thấy được nỗ lực, thành tựu, kết quả, hoặc sự tỏa sáng, hoặc điều bình dị nhất là sự vỡ tan.
Từ 'vỡ tan' đã khiến mình suy ngẫm không ít. Vỡ là tan rã, nứt ra, tan tành. Vỡ tan là khi bản thân nứt rạn, tan biến, tan vào hư không của thời gian và không gian, mất đi. Là mất hết.
Mình nghĩ bản thân đã vỡ tan vì cảm giác rằng những nỗ lực của mình không thực tế. Những gì mình đạt được về vật chất không đáp ứng được trái tim rối bời. Bằng cấp không kịp bắt kịp suy tư. Công việc hiện tại không phải niềm đam mê. Cuối cùng, mình không biết mình muốn gì. Nhưng lại vẫn vội vã.
Quá lâu chạy theo những mục tiêu, quyết tâm mà người ta luôn tin là đúng đắn. Nhưng mình đã quên rằng, cuối cùng mình vẫn chưa biết mình thực sự muốn gì.
12 năm qua, cố gắng học tập, tham gia hoạt động tình nguyện vì mình nghĩ rằng chỉ học tập mà không tham gia sẽ trở nên thụ động. Hoàn thành phổ thông nhưng mình có được gì? Một tờ giấy khen và những thành tựu không đáng kỳ vọng.
Lúc bước vào đại học, mình định học hỏi và tham gia vào các hoạt động câu lạc bộ, muốn phát triển và hiểu rõ hơn về bản thân. Nhưng cuối cùng, sau gần 4 năm, mình chỉ có được một tờ khen cùng với những thành tựu mà mình trông đợi.