blogradio.vn - Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì. Tớ sợ rằng nếu tớ thổ lộ, mọi thứ sẽ thay đổi, và tớ sẽ mất đi người bạn mà tớ trân trọng.
Mùa hè đó
Mùa hè đó, tiếng ve kêu râm ran như một bản nhạc du dương của tuổi học trò. Nắng vàng rực rỡ nhuộm vàng cả sân trường, những bông phượng đỏ rực rỡ như những đốm lửa nhỏ tô điểm cho bức tranh mùa hè thêm sinh động. Và cũng chính mùa hè đó, trái tim tớ cũng trở nên loạn nhịp vì cậu – chàng trai năm 17 tuổi với nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai.
Cậu bước vào lớp học với nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai, ánh mắt ấm áp và mái tóc đen nhánh được cắt gọn gàng. Nụ cười ấy như có sức hút kỳ lạ, khiến tớ không thể rời mắt. Lần đầu tiên, tớ cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, một cảm giác bồi hồi khó tả.
Từ đó, tớ bắt đầu chú ý đến cậu nhiều hơn. Tớ âm thầm dõi theo từng bước chân của cậu, quan tâm đến từng cử chỉ, hành động của cậu. Tớ thích ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu, thích nghe giọng nói ấm áp của cậu, thích cả những câu chuyện mà cậu kể. Tớ say mê ngắm nhìn cậu, tò mò muốn tìm hiểu về cậu, và dần dần nhận ra rằng tớ đã thích cậu. Tớ bắt đầu chú ý đến mọi thứ liên quan đến cậu, từ sở thích, âm nhạc, đến những món ăn cậu thích. Tớ cố gắng tìm kiếm những điểm chung giữa hai đứa, và tớ vui mừng khi nhận ra rằng chúng ta có rất nhiều điểm chung.
Có những sáng sớm, tớ vội vã đến trường chỉ để ngắm cậu từ xa. Tớ giả vờ như đang tìm sách trong thư viện, nhưng thực ra chỉ muốn ngắm cậu học bài. Có những chiều, tớ lang thang trên đường về nhà hy vọng gặp cậu. Tớ cố đi chậm để thêm chút thời gian nhìn cậu.
Tớ cũng tham gia các hoạt động mà cậu tham gia, chỉ để gần gũi hơn với cậu. Tớ biết là hơi ngốc nghếch nhưng không biết làm gì khác.
Tình cảm của tớ dành cho cậu ngày càng lớn dần, len lỏi vào từng góc nhỏ trong trái tim.
Tớ biết mình thích cậu nhưng không dám nói. Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, tự tưởng tượng cậu ở đó và nói ra tất cả. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cậu, tất cả lời tớ chuẩn bị như tan biến. Tớ sợ mọi thứ sẽ thay đổi nếu tớ thổ lộ và tớ sẽ mất cậu.
Tớ biết mình đã chọn con đường không dễ dàng. Yêu đơn phương là buồn nhưng tớ muốn trân trọng cảm xúc này. Tớ biết ơn vì có cơ hội yêu một người. Yêu đơn phương giúp tớ trưởng thành, biết trân trọng những gì mình có và cố gắng theo đuổi ước mơ. Tớ học được kiên nhẫn và yêu thương mà không cần phải đòi hỏi gì. Tớ biết có thể không bao giờ có được cậu nhưng ít nhất đã có cơ hội yêu một người.
Bí mật này tớ giữ trong lòng như một món quà quý giá. Niềm vui của cậu là niềm vui của tớ, nỗi buồn của cậu cũng là nỗi buồn của tớ. Tớ như một vệ tinh nhỏ luôn quay quanh cậu.
Có lẽ một ngày nào đó, bí mật này sẽ mãi là điều kín đáo. Hoặc có thể, một ngày nào đó, tôi sẽ đủ dũng cảm để thổ lộ tình cảm của mình. Dù thế nào đi chăng nữa, những cảm xúc này sẽ luôn là một phần quý giá trong ký ức về thời học trò mà tôi trân trọng.
Mùa hè đó, tôi gặp được anh - người đã làm cho tim tôi xao xuyến.
Mùa hè đó, tôi giấu kín một bí mật sâu trong lòng.
Mùa hè đó, tôi tận hưởng những khoảnh khắc đẹp đẽ mà tôi sẽ mãi ghi nhớ.
Mùa hè đó, tôi học được nhiều điều về bản thân và về tình yêu.
Mùa hè đó, tôi trưởng thành hơn.
Mùa hè ấy, sẽ luôn là một kỷ niệm đáng nhớ trong trái tim của tôi.