THÍCH LÀM GÌ THÌ LÀM, CŨNG VUI mà, bạn nhỉ?
Nếu một ngày nào đó, bạn nhận ra rằng, mọi người xung quanh bạn cũng bắt đầu có những bước chuyển đổi mới, thì bạn cảm thấy thế nào?
Nếu bạn tiếp tục sống như vậy, thì ai sẽ là người thay bạn chăm sóc cha mẹ, ai sẽ là người hỗ trợ cha mẹ chăm sóc con cái, ai sẽ thay bạn lo lắng cho tương lai của chính mình, ai sẽ lo toan mỗi khi đứa bé khóc?
Bạn ấy hỏi tôi, những câu hỏi như vậy. Và thật buồn cười là, tôi không biết trả lời câu đó ra sao cả. Nếu như là tôi của quá khứ, có lẽ đã sẵn sàng đối mặt với người đó – rằng tôi vẫn trẻ, vẫn còn nhiều ước mơ chưa thể thực hiện, tại sao tôi phải dốc hết mình cho một mục tiêu không đáng giá như vậy? Tại sao tôi phải hy sinh toàn bộ thời gian Đại Học của mình chỉ vì vấn đề cơm – áo – gạo – tiền? Tại sao tôi phải kiếm tiền trong khi vẫn có thể sống nhờ sự hỗ trợ từ gia đình?
Nhưng hôm nay tôi đã thay đổi.
Hãy để tôi kể cho bạn nghe về năm đầu của tôi. Năm đầu đại học trôi qua nhanh chóng như cú nháy mắt, giống như khi bạn chỉ kịp nháy mắt một lần thì một năm đã qua đi. Tôi tin rằng, nếu có ai đó hỏi tôi rằng, bạn đã làm được gì, thì tôi có thể tự hào nói rằng, tôi đã cố gắng hết sức. Tôi là một người tham vọng, một người thực sự tham vọng, và tôi tin rằng nếu có danh hiệu dành cho những người tham vọng và ích kỷ, tôi sẽ đạt được cả hai. Bạn có biết không? Một cậu bé đầy tham vọng và hoài bão - tôi đã đỗ vào một trường không phải là hàng đầu ở Hà Nội - điều đó là điều mà tôi vẫn tự hào. Trải qua những ngày đầu, với một cô gái Capricorn như tôi thật là khó khăn, cuộc sống như là một cuộc chiến, nhưng cuộc chiến đó là với chính bản thân tôi. Bạn nghĩ sao khi tôi chấp nhận tham gia tất cả 15 câu lạc bộ của trường không? Chắc chắn là không, vì tôi không chỉ đỗ cả 15, mà tôi còn qua được vòng phỏng vấn. Lúc đó, tôi cảm thấy như đã chinh phục được cả thế giới, cảm giác tự hào của tôi cao đến mức so với đỉnh núi Everest cũng không gì. Tôi rất tự hào. Cảm giác nắm mọi thứ trong tay, nhìn mọi thứ ấy như là ngọn lửa trong lòng bàn tay, đến mức làm tôi mê mẩn.
Nhưng cuộc sống thật không như mơ, những gì mà tôi có được, ông trời đã cướp đi gần hết. Tôi thất bại trong tất cả 15 câu lạc bộ mặc dù đã đến gần vòng cuối. Hihi - một cảm giác thật đau lòng. Nhưng tôi không quá buồn, chỉ cần một phút suy nghĩ và duyệt một số trang web và TikTok, tôi nhận ra rằng mình cần phải tìm hướng đi mới và giảm bớt việc tập trung vào các câu lạc bộ. Và tôi tiếp tục tìm kiếm công việc. Với mong muốn trải nghiệm và thử thách bản thân, tôi đã ứng tuyển vào cửa hàng tạp hóa. Hihi. Và tôi thực sự thấy môi trường này tốt, nó đã giúp tôi từ một người tròn trĩnh nặng hơn 50kg trở thành một cô gái thon gọn với 47kg sau chỉ một tuần làm việc - một con số mà cả Camel và Emi cũng phải ngạc nhiên. Lịch trình của tôi là: đi học đến trưa, sau đó đi làm vào buổi chiều, và rồi về nhà làm việc đến tận tối (mà dự án này là vì tiền trợ cấp ít ỏi mà, không ai muốn làm đâu). Và thật sự, chỉ sau 2-3 giờ ngủ, tôi mới bắt đầu chuẩn bị để đi làm, rửa sạch và chuẩn bị cơ thể, sau đó là an phận. Và cuộc sống lặp lại như vậy.
Và hôm nay, tôi đã được hỏi như vậy.
Ừm... Nếu có ai đó hỏi tôi, rằng tôi đã đạt được gì cho bố mẹ, thì chắc chắn là qua việc học. Tôi học rất giỏi và tôi cố gắng hết sức, nhưng vẫn có chút khó khăn. Tôi biết cách tiếp thu kiến thức một cách hiệu quả nhất, và tôi hy vọng rằng điều đó sẽ giúp ích cho tôi trong tương lai - đó là hy vọng của tôi, nhưng tất nhiên cần một thời gian dài để kiểm chứng điều đó của tôi.
Bạn hỏi, liệu bạn sẽ quan tâm đến tương lai của bản thân và bố mẹ như thế nào? Tôi chưa biết. Tôi chỉ biết là, hôm nay, tôi cố gắng hơn một chút, mệt nhoài hơn một chút, thì có lẽ tôi sẽ tốt hơn một chút, nghĩ được nhiều hơn một chút, và tương lai của tôi sẽ rõ ràng hơn một chút – đúng không? Tôi thật sự quan tâm đến điều đó, không cần nghĩ quá nhiều, nhưng tôi thực sự lo lắng cho tương lai của mình. Một tương lai mịt mờ và u ám, thậm chí cả tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi lo rằng, nếu một ngày, bố mẹ già đi mà không có tôi bên cạnh thì sẽ ra sao; rằng tôi sẽ phải nhìn bố mẹ già đi từng ngày mà chưa từng báo hiếu họ đến một chút; và rằng tôi sẽ mãi bất an về con đường cho mình.
Với tư cách là một người chỉ ngồi viết vài dòng, tôi thực sự muốn khuyên rằng: Hãy kiếm công việc, không chỉ kiếm tiền, mà còn kiếm kinh nghiệm, kiếm tương lai. Khi còn trẻ, hãy thử nghiệm, hãy khám phá, hãy lo lắng, hãy nghĩ cho tương lai. Những người nghĩ rằng kiếm tiền là không đáng giá, là do họ chưa trải qua những khó khăn của cuộc sống.
Khổ sở để kiếm tiền không phải là vì nghiện tiền, quá yêu tiền, mà là vì trong cuộc sống này, con người không muốn bị coi thường vì tiền, cũng không muốn làm khó người khác chỉ vì tiền.
Gần đây, có một câu nói như này: 'Không có tiền, bạn lấy gì để duy trì tình thân, làm cho tình yêu bền vững, liên lạc với bạn bè, chẳng lẽ chỉ dùng mỗi cái miệng? Đừng đùa nữa, mọi người đều rất bận!'. Bạn thấy rồi, người nghèo không ai quan tâm, người giàu sống ẩn dật cũng có bạn. Có thể có người không tin, nhưng hãy nhìn vào một bữa tiệc sinh nhật chẳng hạn, bạn sẽ thấy những món quà sang trọng được tặng cho người giàu, ai để ý đến người nghèo?
Có tiền là có nhiều bạn bè, đó là sự thật của cuộc sống hôm nay, dù có muốn hay không, chúng ta cũng phải thừa nhận.
Vì vậy, những người sống trong xã hội này, thật khó khăn biết bao nhiêu.
Chúng ta tự nhắc nhở mình không được từ bỏ, không được chìm đắm.
Chúng ta càng không cho phép bản thân mình trở nên yếu đuối, bởi khi ta yếu đuối, không ai sẽ đến chăm sóc.
Chúng ta không dám thốt ra rằng mệt mỏi, bởi không ai có thể chia sẻ cùng.
Chúng ta không được phép lười biếng, vì không ai sẽ đến và đặt tiền vào tay mình để lo lắng cho cuộc sống.
Đối mặt với khó khăn, bế tắc hay cảm thấy nghèo khổ, đều là điều mà mọi người cần phải trải qua!
Khi cảm thấy cô đơn, hãy mở một bài hát, pha một ly cà phê nóng, và thưởng thức một mình.
Khi lòng đau đớn, hãy tìm một góc nhỏ, ngồi đó để lau những giọt nước mắt và tiếp tục điều gì đó.
Khi muốn từ bỏ vì bị từ chối bởi người mình mơ ước hàng năm, hãy nhớ đến người đã sinh ra bạn, bạn đã làm điều gì đáng giá cho họ chưa?
Khi cảm thấy mệt mỏi nhất, hãy nghĩ về lý do mà bạn vẫn sống đến hôm nay là gì? Không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì bố mẹ, người thân, gia đình và tương lai của bạn. Nếu cảm thấy quá mệt mỏi, hãy ngã một chút, khóc một chút để làm cho cuộc sống trở nên dễ chịu hơn.
Hãy nghĩ đơn giản rằng, bạn có thể thực hiện bất kỳ điều gì nằm trong khả năng của bạn, nhưng bạn phải sẵn lòng đánh đổi điều gì đó quan trọng hơn trong tương lai. Suy nghĩ đơn giản đôi khi mang lại hiệu quả tích cực hơn là chìm đắm trong lo lắng và ức chế, tự mình chịu đựng quá khứ và tương lai.
Hãy cố gắng lên, vì chúng ta, vì mọi người, vì tất cả.