Việc xác định hướng đi cho cuộc đời mỗi người thường là một trăn trở lớn. Có người được phước khi tìm ra đam mê và dành sự nhiệt huyết cho nó. Có người phải đối mặt với cuộc sống hàng ngày và chiến đấu với những vấn đề cơ bản. Dù cho muốn hay không, chúng ta đều phải đối diện với sự lựa chọn và so sánh.
Tôi đã lâu rồi không dám chia sẻ nhiều về cảm xúc và suy tư cá nhân của mình. Hôm nay, trong một ngày cảm xúc đầy biến động, tôi cảm thấy cần phải viết ra những suy nghĩ đó để làm sáng tỏ trong tâm trí mình, và cũng để chia sẻ cùng mọi người.
1. Về tác giả và chủ đề
Gần đây, tôi cảm thấy hơi bế tắc với cuộc sống khi phải đối diện với sự thất nghiệp. Tôi thuộc thế hệ Gen Z - người biết và muốn nhiều thứ, nhưng lại gặp khó khăn trong việc tìm ra hướng đi cho bản thân. Đây là một vấn đề mà nhiều người đồng trang lứa của tôi đang phải đối mặt.
Thực ra, điều đó đúng một phần, nhưng chưa đủ, bởi mỗi người mỗi hoàn cảnh, mỗi trường hợp lại mang tính cá nhân đặc biệt. Tôi là người có tính cách cứng đầu từ khi còn nhỏ, từ khi bắt đầu vào học tôi đã nghĩ về ý nghĩa của việc sống. Tôi đã khóc rất nhiều khi nhận ra rằng, một ngày nào đó, cha mẹ sẽ già và ra đi, để lại tôi một mình trên cuộc đời này.
Tôi lớn lên với niềm đam mê tìm kiếm câu trả lời cho bản thân mình, bất kể những gì thế hệ trước đã để lại. Tôi không thể diễn tả được những năm tháng đó, nhưng tôi đã từng trải qua nhiều cảm xúc, từ sự bất công của xã hội đến những vấn đề cá nhân. Tuy nhiên, qua việc tìm hiểu và trải nghiệm, tôi dần dần thay đổi và hoàn thiện bản thân mình.
Dần dần, việc sống một mình đã giúp tôi tin vào bản thân mình hơn, và tôi luôn duy trì góc nhìn của mình đối với mọi vấn đề. Tôi đã học được nhiều từ những kinh nghiệm của bản thân mình và giảm bớt sự tương tác với mọi người. Mặc dù kỹ năng giao tiếp của tôi giảm đi, tình yêu và sự hỗ trợ của tôi vẫn không đổi.
Nhìn lại, tôi không hối tiếc về những gì đã trải qua, bởi tôi biết rằng mình đã làm điều đúng đắn theo cách của mình. Những năm tháng đó đã làm nên con người hiện tại của tôi.
Tôi luôn ưu tiên hạnh phúc và niềm vui của bản thân.
Nếu bước vào rừng xa lạ, bạn có thích dùng bản đồ sẵn có hay tự mình khám phá đường đi? Tớ nghĩ rằng khám phá tự nhiên hơn, trải nghiệm mới mẻ hơn đấy!
Đôi khi ta may mắn khi có một lối đi cho mình.
Trong một cuộc tranh luận, mọi người đang thảo luận về việc giới trẻ hiện nay chỉ quan tâm đến việc tích lũy nhiều kinh nghiệm để thêm vào CV. Tôi đã tham gia và bị phản biện ngay lập tức.
Đối với tôi, cuộc sống là để trải nghiệm vì chỉ có trải nghiệm mới mang lại sự mới mẻ và niềm vui. Nhưng có người phản đối, cho rằng trải nghiệm chỉ là cảm xúc ngắn hạn, cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi ta theo đuổi một mục tiêu cố định.
Sau cuộc tranh luận đó, tôi tiếp tục sống như vậy trong 5 năm và phải thừa nhận mình đã sai phần nào. Tôi tự hỏi liệu vòng lặp 22 tuổi ra trường, 30 tuổi lập gia đình, sau đó nuôi con và sống già có đáng giá không. Tôi tự an ủi rằng đó không phải là tiêu cực mà là cuộc sống thực tế, nhưng tôi không nhận ra rằng suy luận ngắn này đã dẫn đến hậu quả lớn. Khi phải chọn ngành và trường, tôi không cân nhắc kỹ lưỡng, chỉ chọn Kinh tế như một lựa chọn bao quát và linh hoạt.
Bốn năm Đại học, tôi trải qua như việc điều khiển ngựa ngắm hoa, không chọn lựa một hướng đi cụ thể, tự do mà không phụ thuộc vào ai. Không quá cuồng nhiệt, cũng không quá lạnh lùng. Sau khi ra trường 1 năm, tôi nhận ra rằng không phải mọi thứ đều dễ dàng kiểm soát, kế hoạch có thể thay đổi và bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố khác nhau. Nhiệm vụ của tôi là thích nghi và linh hoạt. Tôi bắt đầu tập trung hơn và hy vọng vào một ngày tốt lành hơn, bắt đầu học tiếng Anh, Excel mặc dù không quá chuyên sâu, tôi học một cách cẩn thận mà không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.
Ngược dòng thời gian.
Trong những ngày không chịu nổi sự biến đổi liên tục của thực tế, tôi đã tìm về lịch sử, một chút lịch sử cổ Trung Quốc, các triều đại Việt Nam, một chút Thế chiến 1 và 2. Mặc dù lịch sử có chút khó hiểu, nhưng tính chất quá khứ của nó giúp tôi không phải lo lắng quá nhiều so với việc phải tiếp thu nhiều thứ mới xảy ra liên tục hàng ngày. Việc tìm hiểu có một chút mục đích cũng giúp tôi tự chủ và suy nghĩ sáng suốt hơn.
Nhìn thấy Kiên, tôi nhớ lại thời gian mới tốt nghiệp đại học của mình, cố gắng hết sức nhưng không hiểu vì điều gì, cuối cùng lại thất vọng. Nhưng trong những năm đại học, tôi may mắn thích trải nghiệm nên vẫn có những thời điểm hăng hái học tập. Sự buồn chán của cuộc chiến là một kết thúc mở, tôi tự hỏi liệu nhân vật chính sẽ tiếp tục trải qua những ngày đau buồn hay không, không biết có điều gì mới mẻ đang chờ đợi Kiên. Nhưng không có gì là không thể thay đổi được. Tôi cũng từng phẫn nộ về việc tại sao mọi người lại giết nhau, khi tất cả chúng ta đều là con người. Tôi tự hỏi tại sao các thanh niên ngày xưa lại dám hy sinh cho lý tưởng yêu nước đến vậy, khi lớn lên và phải đối mặt với cuộc chiến. Và Đặng Thùy Trâm đã trả lời cho tôi trong những ngày tìm kiếm của tôi.
Chúng ta sống vì điều gì?
Con người chỉ mới có nền văn hóa lịch sử được ghi nhận trong 4000 năm trở lại đây, nhưng trước đó đã có biết bao loài từng tồn tại và tuyệt chủng trên trái đất này. Vậy con người không phải là điểm dừng của sự tiến hóa. Thế nên, một cuộc đời người trăm năm so với hàng nghìn hoặc triệu năm tiến hóa của nhân loại có đáng là gì?!
Có người sống vì lý tưởng, có người sống vì cuộc sống chưa đầy đủ nên phải tiếp tục cố gắng, còn có những đứa trẻ ngày nay, một số lại có đủ điều kiện nên không cần phải cố gắng nhiều, nhưng cũng không thiếu thốn gì phải cố gắng để tránh khỏi khổ đau sau này. Có người khuyên tôi hãy quý trọng những người thân yêu của mình, vì không ai biết ngày mai họ sẽ ra đi, và nếu có thể, hãy sống vì họ.
...
Nhìn những người bệnh tật ăn xin ở ngoài kia, liệu họ có lo lắng về tương lai xa xôi hay chỉ mong qua ngày một cách bình thường?
Dường như mọi thứ quá quan trọng để ta suy nghĩ? Nếu một ngày ta mất đi, liệu những thứ đó còn quan trọng không? Có phải những trường hợp hiển nhiên hoặc hiếm có ngoài kia chỉ là một phần của cuộc sống. Ý của tôi là, sống theo lẽ tự nhiên của trái tim.
Hôm nay, tôi ở nhà, nơi tôi sinh ra. Trong lúc ăn trưa, tôi bất ngờ nhìn thấy vườn rau bị cháy sạch vì nắng. Nhưng tôi nhận thấy một cây diếp cá nhỏ vẫn đang mạnh mẽ tồn tại dưới bóng mát của hai cái mái nước. Điều đó khiến tôi cảm thấy lạc quan và nhẹ nhàng. Tôi nhận ra rằng, cây nhỏ này vẫn sống vui vẻ mặc dù không có lý do cụ thể, trong khi tôi lại tự làm khó mình với những suy nghĩ vô ích. Quyết định viết bài này cũng là một phần của hành trình tìm kiếm bản thân của tôi. Sau nhiều năm, tôi đã mở lòng và học hỏi từ những chia sẻ trên Spiderum, từ việc tìm kiếm việc làm đến hiện tại. Không biết có ai đọc hay không, nhưng viết đến đây, tôi cảm thấy nhẹ nhàng và hạnh phúc vì đã giải quyết được một phần nhỏ của cuộc sống của mình.