Ngoài những lời ngọt ngào, những bài thơ này vừa thể hiện sự gần gũi, nịnh nọt vừa chứa đựng những yếu tố hài hước và hờn giận, chắc chắn sẽ khiến các bà vợ không nhỏ cười. Dưới đây là thơ về vợ - Tuyển chọn những bài thơ hài hước và đặc sắc nhất về người phụ nữ đặc biệt của chúng ta.

Bài thơ số 1 - Phiên bản mới
Đẹp như tiên là vợ của tôi
Vợ như cơn gió mát, như cơn bão giông
Vợ là đóa hoa hồng trong vườn tình
Vợ như sư tử Hà Đông, quyến rũ kinh người
Vợ là sự êm ái, tuyệt vời
Vợ là cơn sấm sét, rụng rời chân tay
Vợ là chất men cay, đắng ngắt trong tim
Vợ là hương vị đặc biệt, chất cay đặc trưng.
Bài thơ số 2 - Phiên bản mới

Vợ là bậc thầy nuôi dạy con cái
Thường được gọi là bà xã, vị làm phu nhân
Vợ là sự kết hợp của nhiều đặc tính: bạn thân
Thủ trưởng, bảo mẫu, tình nhân, mẹ hiền,…
Vợ như một nguồn ngân khố, kho tiền
Gửi vào nhanh gọn, nhưng rút ra hơi phiền
Vợ như biển cả vô tận
Đôi khi nổi nóng, khiến ta chìm đắm như phà
Vợ như âm nhạc, thi ca
Vừa là cô giáo, vừa là luật sư
Gan lớn đấu khẩu với vợ?
Cá ươm không có muối, chồng hư cãi 'bà'
Chồng ơi! Đừng có dám ngơ ngác
Không có vợ, chẳng biết nhờ cậy tay ai
Vợ là phúc, là lộc, là thọ, là tài …
Trăm lời định nghĩa, chưa đủ tả về vợ.
Bài thơ số 3 - Phiên bản mới
Bắc thang lên hỏi ông trời
Đời tôi đau khổ đã nhiều… thấu chăng?
Ông trời cúi mặt than rằng
Tôi ở đây cũng khổ, cắn răng chịu đòn!
Bắc thang lên hỏi ông trời
Kiếp này tôi có bỏ vợ được không?
Ông Trời ổng trả lời rằng
Tôi còn chưa được huống chi là mày.
Bài thơ số 4 – E sợ vợ
Dù không mang thai sinh
Nhưng nuôi dưỡng thì lớn lao đủ điều
Khi ta đau ốm, lo lắng
Vợ chăm sóc, hồng hào, khỏe ngay lập tức
Sợ ta đi đường lạc lõng
Ngay lập tức theo dõi, đưa về nhà ngay
Khi ta tán tỉnh ba hoa
Vợ quát nạt, mắng mỏ để răn đe
Lời vợ nói, nắng nghe thì thảo
Mai sau, ta khôn lớn, sẽ khoe với mọi người
Nói ra xin đừng cười chê
Vợ ta, ta sợ! Còn vợ người… là lâu.
Bài thơ số 5 – Nói xấu vợ
Trời xanh bất ngờ trở giông
Vợ em nổi cơn rối bời ngoài đường
Em nhìn thấy, lòng thương thương
Vợ em, sao lại dở ương thế này.
Hôm trước nó uống say sỉn
Xông ra, một phát... đập vỡ bàn ngay
May mà hàng xóm khuyên can
Nếu không nhà cửa nát tan tành.
Thời gian nhẹ nhàng trôi
Vài hôm lại thấy nó ngồi, uống bia.
Nhìn em, nó nói với thằng kia
Đến đây quỳ xuống rót bia cho bà.
Em nếu dám kêu ca
Không nhanh, nó vả cho 3 phát liền.
Hóa ra nó trúng lô xiên
Có tiền trong túi, nó liền đi chơi.
Số em xui xẻo long đong
Không ai thấu hiểu nỗi lòng em đâu.
Em ngồi than thở mấy câu
Liền vác dao bầu chạy ra.
Em đành co cẳng chạy xa
Nếu nó vớ được… thành ma có ngày!
Bài thơ số 6 – Vợ thánh thần

Vợ như thánh chỉ vua ban
Có sao, không cần bàn đúng sai
Quỷ thần đứng cả hai vai
Vợ như chân lý không sai bao giờ.
Bài thơ số 7 – Vợ ơi
Vợ ta sống như đại gia
Từ nhà ra chợ có ba bước chân
Trên xe rong ruổi nói la cà
Cứ như xa lắm thật là buồn tự tâm
Việc làm không tính, chẳng lo
Tay cầm điện thoại, nằm co trên giường
Mãi rồi mất hết tình thương
Chỉ vì quá khứ mà vương tơ lòng
Bây giờ chỉ một ước mong
Vợ ơi, tu chí kẻo xong duyên mình
Tình nghĩa vợ chồng chớ khinh
Để khi ngoảnh lại, bóng hình đã xa.
Bài thơ số 8 – Nhớ vợ yêu
Bây giờ em trưa nằm ngủ chưa em?
Anh nơi xa, lòng vẫn thổn thức
Tình yêu thương, lòng đắm đuối thật
Anh không muốn rời xa nhà, càng không muốn xa em.
Đêm nay anh thức, giữa vùng núi hoang sơ
Nhớ về em, nhớ quê hương dịu dàng
Em vẫn tận tâm, no toàn vun cuộc sống
Hai đứa cùng chia sẻ nhé người yêu.
Ánh trăng đêm anh nhìn thấy thật gần
Miền núi hoang sơ, chẳng cùng ngôn ngữ
Có lúc thấy con người ta rất lạ
Nhìn khói chiều, thêm nỗi nhớ nhà thêm.
Có một điều không gì sánh bằng
Là có em, luôn ra vào trông ngóng
Em đừng buồn, đừng giận anh nhé
Cuối tháng này, anh sẽ về bên em.
Bài thơ số 9
Bẩm sinh ta đã hiền lành
Khi lấy vợ, trở thành hiền khô
Nàng thuở ấy ngây ngô
Sau khi xuất giá, thành cô 'xếp sòng'
Suốt ngày oán trách với chồng
Lúc xưa thì vậy, giờ không còn gì…
Bài thơ số 10
Ngày xưa sợ vợ là sai
Ngày nay sợ vợ là oai nhất vùng
Ngày xưa sợ vợ là khùng
Nay sợ vợ, anh hùng thời nay.
Bài thơ số 11

Ra đường chẳng biết sợ ai
Về nhà sợ đứa liền vai má kề
Chỉ khen chứ chẳng dám chê
Hết giờ làm, phải đi về cho nhanh.
Vợ nhờ không thể từ chối
Kẻo mà nổi tam bành thì xong
Lại thương cho kiếp làm chồng
Quanh năm suốt tháng, người hào không.
Bài thơ số 12 – Định nghĩa về vợ hài hước
Vợ là quả ớt chín cây
Đỏ tươi ngoài vỏ, rất cay trong lòng.
Vợ là một đóa hoa hồng
Vợ là 'sư tử Hà Đông' trong nhà.
Vợ là nắng gắt mưa sa
Vợ là giông tố phong ba bão bùng.
Nhiều người nhờ vọ lên ông
Nhiều người vì vợ mất, không còn cơ đồ
Vợ là cả những vần thơ
Vợ là cả giấc mơ, vơi đầy
Vợ là một chất men say
Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lònh
Vợ là một áng mây hồng
Vợ là hoa hậu để chồng mê say.
Vợ là khối óc, là bàn tay
Vợ là bác sĩ chăm sóc ngày ngày
Vợ là nụ, vợ là hoa
Vợ là chồi biếc, vợ là mùa xuân.
Vợ là tín dụng nhân dân
Vợ là kế toán giải ngân trong nhà
Vợ là biển rộng bao la
Là hương lúa đậm đà tình quê
Vợ là gió mát trưa hè
Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông.
Vợ là chỗ dựa cho chồng
Nhiều khi không dám nói không là gì
Hãy nghĩ lại, đừng coi thường
Vợ quan trọng, không gì hơn đâu.
Việc nhà vợ có công đầu
Nấu cơm, nấu nước, rửa ray, pha trà.
Vợ là máy giặt trong nhà
Vợ là Cát-sét, vợ là tivi.
Nhiều đêm vợ hát chồng nghe
Lời ru xưa vang vọng trong ta
Vợ là làn điệu dân ca
Vợ là bà chủ, vợ là nhân viên
Vợ là cái máy đếm tiền
Vợ là 'nội lực' làm nên cơ đồ
Vợ là thủ quỹ thủ kho
Vợ là hạnh phúc ấm no trong nhà.
Vợ là vũ trụ rộng lớn
Nhiều điều bí ẩn chưa tường tận
Khi giận, lúc thương không biết trước
Sớm mưa, chiều nắng ai đoán được đâu.
Vợ như dòng sông êm đềm
Như bầu trời xanh biếc bát ngát
Vợ là giai điệu tình thắm
Cây trúc bên đình hòa mình duyên
Vợ là cô Tấm thảo hiền
Cô Cám ham chơi, thích tiền
Vợ như Phật tử hiền lành
Mây trắng trôi xuống, trần gian hiện hình.
Bài thơ số 13

Còn tiền vợ thì thái độ
Hết tiền, vợ hét, 'ho' suốt ngày
Còn tiền, vợ hiền như nai
Hết tiền, vợ mắng như nài quản voi
Còn tiền nhỏ nhẹ, hẳn hoi
Hết tiền, vợ réo như còi hỏa xa
Còn tiền, vợ hiền hòa
Hết tiền, vợ dữ như chằn tinh.
Còn tiền, vợ gọi 'Anh… anh',
Hết tiền, vợ gắt như chanh không đường.
Còn tình thương, mến thương
Hết tiền, vợ đạp rớt giường như chơi.
Bài thơ số 14 – Kính vợ

Sợ vợ sống dài lâu
Tôn trọng vợ, sầu muộn biến thành niềm vui
Cho vợ đứng đầu, hạnh phúc không tận
Đó là chìa khóa của sự bất tử...
Đánh vợ là hành động tử vong
Phản đối vợ, là lạc lõng khỏi con đường đạo lý
Nói xạo khi vợ hỏi, làm mất lòng trung thành
Đó là sự vô trách nhiệm trong vũ trụ...
Chê trách vợ mà lung tung
Làm cho mọi thứ trở nên hỗn loạn
Cười khi gặp vợ là điều tự nhiên
Đôi mắt không cười, chẳng có ý nghĩa gì cả...
Để vợ buồn lòng, làm tổn thương tâm hồn
Tránh trách nhiệm gia đình, làm tổn thương tình thâm
Sự học hỏi từ sai lầm vợ, là đường tắt đến thất bại
Đó là hành động xâm phạm vào quy luật thiêng liêng...
Gọi điện vợ mà giữ im
Để lòng nhân đức tỏa sáng như trăng
Cho vợ no ấm, lòng tràn
Đó là trách nhiệm bền bỉ của người chồng.
Chịu khổ vì vợ, đích thực là tài năng
Trốn tránh trách nhiệm, chỉ là biểu hiện vô dụng
Ăn vụng không chỉ hại sức khỏe
Mà còn là cú shock tinh thần.
Là chồng, hiền hòa là đức tính quý
Sẵn sàng nhận lỗi, đó là dấu hiệu thông minh
Dù đúng hay sai, lòng biết nhường nhịn
Đó mới là tình yêu đẹp đẽ nhất.
Một chồng hiền hòa là đạo lý cao quý
Chấp nhận sai lầm, là biểu hiện của sự trưởng thành
Sai đúng không quan trọng bằng lòng bao dung
Chỉ khi hiểu lỗi, ta mới là chồng tốt.
Hai là chồng phải trung thực
Lương bao nhiêu, đưa hết vào tay vợ
Giờ giấc cấm chậm như sóng cát
Nếu giấu giếm, vợ giận không đỡ.
Ba là chồng phải kiên nhẫn
Ăn cơm canh mặn, đôi khi chê chán
Cắn răng nuốt đắng, lòng kiên trì
Kêu lên một tiếng, đừng nằm ngơi.
Bốn là chồng phải chu đáo
Lau nhà, rửa bát, âm thầm làm việc
Kiểm tra mọi thứ, để phòng khi vợ
Phát hiện điều gì, biết tay trước đi.
Năm là chồng không hút chè
Rượu Tây hay rượu dân dụ nên tránh
Em phát hiện, đừng giữ lại
Dù chén quê hương, cũng cẩn trọng.
Sáu là em cấm chặt anh
Đừng có nghĩ suy về bóng em đâu
Lên tay thớt, xử lý sao?
Lia tay nhắm mắt, chào mào cúc cu.
Ngẫm rồi tôi buồn thiu thiu
Nếu vậy thì chẳng khác gì đi tù
Nhưng thôi, anh quyết thử xem
Chịu án chung thân cùng em cũng hay.
Bài thơ số 16 – Tìm vợ
Ngồi buồn nhớ vợ người ta
Trời hâm, đất là dở hơi
Vợ người quá tuyệt vời
Vợ tôi nhìn kỹ thì… hơi bình thường.
Bài thơ số 17 – Sợ vợ 2

Ngồi buồn tìm chuyện đùa giỡn,
Nhất vợ, nhì trời... lạc quan mỗi ngày.
Ðàn ông sợ vợ, sợ bay,
Ðàn ông đánh vợ, hỏng nhà tan tành.
Ðàn ông không biết thời 'bà',
Cuộc sống êm đềm, dễ làm giàu.
Ðàn ông sợ vợ đúng là ngầu,
Nhưng vợ mình thì mình sợ thôi!!!
Ðàn ông khí phách tự do,
Nghe lời vợ là trượng phu cao quý.
Ðàn ông đánh vợ là ngu,
Tốn tiền tù mấy, chẳng giữ được 'phu'.
Lấy nàng từ thuở mười ba,
Ðến khi mười chín, tình vẫn là sóng.
Nàng vẫn như cánh hoa hồng,
Tôi thì ôm ấp gối tự thương.
Nắng mưa là chuyện của trời,
Tề gia nội trợ có tôi đảm nhiệm.
Suốt ngày làm việc chăm chỉ,
Chiều về cười tươi như bình minh.
Nấu cơm, đi chợ hàng ngày,
Bồng con, thay tã, tôi đây tận tụy.
Lau nhà, lau cửa chẳng màng,
Thời oanh liệt giờ nhẹ nhàng.
Nhiều khi muốn hộc xì dầu,
Xin nàng nghỉ phép, nàng hờn đôi mày.
Nàng đòi thi đấu võ đài,
Tung ra một chưởng, chén bay ào ào.
Nhớ xưa mình mới quen nhau,
Em nói, em cười, giọng dễ thương lòng.
Cho nên tôi đã rơi vào lòng,
Đeo vương miện, em là nàng công chúa.
Than ôi thực tế phũ phàng,
Mày râu cũng chỉ là đàn ông thôi.
Tôi vẫn thề thế, yêu vợ mình,
Non còn nước, tình vẫn chưa phai.
Bài thơ số 18 – Vợ và ta

Vợ, từ thiếu nữ hiền lành
Đến khi xuất giá trở thành… 'nhà lãnh đạo'
Vợ là một đóa hoa tươi
Và ta yêu vợ vì tình chân thật
Có những lúc xích mích
Nhưng đó là phần của tình yêu
Con cái là hòa nhạc tươi sáng
Nên ta với vợ là một gia đình
Con cái do vợ sanh ra
Là hạnh phúc vô song của ta
Tại vì hôm vợ và ta
Chẳng làm gì khác ngoài việc yêu nhau
Làm cha mẹ không khó
Nhưng yêu thương cần sự chân thành
Khi vợ tỏ ra phê phán
Ta hãy thay đổi để tình yêu mãi mãi
Mỗi khi vợ buồn bã
Hãy làm cho vợ cảm thấy hạnh phúc
Khi vợ nói lên ý kiến
Hãy lắng nghe và chia sẻ cùng vợ
Mỗi khi vợ muốn mua sắm
Hãy hỗ trợ vợ và cùng nhau vui vẻ
Muốn vợ mãi trẻ trung
Hãy trân trọng và yêu thương vợ
Muốn hạnh phúc gia đình
Hãy trân trọng từng khoảnh khắc với nhau.
Bài thơ số 19 – Hành trình của sư tử
Sư tử Hà Đông, dữ quá
Chẳng những chồng, bản thân cũng phải tránh
Lý do tôi chưa kịp lăn
Vì nàng đã lao vào tận hành lang.
Ra ngoài ngồi chẳng thoải mái
Cơm canh chẳng bao giờ nấu kịp sớm
Chửi hoài mặt đầy nỗi buồn
Rượu say, lẻo đẻo, về đêm khuya thì qua.
Nhậu say, mơ mộng chẳng biết
Nàng tiên nữ, ánh sáng bao phủ quanh
Giật mình, thức giấc tỉnh rồi
Vợ nhìn trừng, hỏi tôi đang làm gì?
Dáng em xinh đẹp, diệu kỳ
Tui mơ em hơn cả tiên chưa kìa
Nàng cười lấp lánh, trời cao
Tiên xinh đẹp, thế này có đối thủ.
Dưới đây là sưu tập những bài thơ hài hước và hay nhất về vợ. Hy vọng bạn đã có những giây phút thư giãn, ấm áp và tràn đầy tiếng cười.