Tuy nhiên, có vẻ như tôi chưa từng cảm thấy mình thành công một cách rõ ràng, khi mỗi môi trường tôi tiếp xúc đều có những người giỏi hơn và vượt trội hơn tôi rất nhiều.
Nhớ lại thời thơ ấu, thời điểm mà không cần phải lo lắng, không phải suy nghĩ về bất cứ điều gì. Thời gian mà cơm ba bữa mỗi ngày không là vấn đề, thời gian chỉ biết đi học rồi về nhà, những ngày đó là thời kỳ hạnh phúc nhất trong cuộc đời phải không? Hạnh phúc ở đây chính là sự bình yên trong tâm hồn, bởi vì những lo lắng và phiền muộn chưa bao giờ đặt chân đến cuộc sống của tôi.
Tôi may mắn được sinh ra và lớn lên trong một gia đình ở tầng lớp trung lưu kiểu mẫu, được cha mẹ yêu thương hết mực, thậm chí ngày nhỏ tôi còn chẳng biết khái niệm quét nhà, lau nhà là gì. Tôi từng rất tự hào vì bản thân mình không cần phải động đến một ngón tay vào việc gì ở nhà, trong khi mỗi lần đến lớp thì lúc nào cũng nghe chúng bạn than như bọng rằng: “Trời ơi, hôm qua tao mệt muốn chết mà mẹ còn bắt tao rửa chén nữa!”. Đấy, tôi từng hạnh phúc như thế đấy!
Nhưng tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng niềm tự hào khi còn nhỏ sẽ trở thành gánh nặng khó khăn khi tôi trưởng thành. Vì khi lớn lên, tôi nhận ra rằng bản thân dù lớn đã to nhưng vẫn ôm một tầng kén của mình. Một tuổi thơ quá hoàn hảo đã khiến tôi chẳng biết làm gì, dường như việc tôi giỏi nhất có thể là hít vào và thở ra, điều mà mọi sinh vật trên trái đất đều làm được. Dần dần, tôi nhận ra rằng trở thành một “công tử bột” không phải là điều tôi mong muốn. Khi tôi rời xa vòng tay gia đình, đó cũng là lúc tôi cố gắng cởi bỏ tầng bảo hộ để tiếp cận với thách thức bên ngoài. Đây là lúc cơn ác mộng bắt đầu, “sức ép từ bạn bè”.
Nhớ lại ngày mà một giáo viên chỉ trỏ vào mặt tôi và nói: “Em đến trường này để vui chơi cùng bạn bè phải không? Em không đủ sức thi đâu!”, câu nói ấy như một cú đấm vào lòng tôi, gây đau đớn, và đến nay tôi vẫn không thể quên. Và từ khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng tôi không thể sống mãi trong sự thoải mái. Trong khi mọi người xung quanh đều phấn đấu để trở nên tốt hơn, tôi lại thoải mái trong kén của mình và hài lòng với mọi thứ. Tôi cũng hiểu rằng tôi không thể sống mãi trong kén đó, đã đến lúc tôi phải tự hào vì chính bản thân mình, chứ không phải tự hào vì không cần làm việc mà vẫn có cơm để ăn hằng ngày. Thật buồn cười khi một khiêu chiến từng tự hào rằng mình sống thoải mái, ấm no, và tưởng rằng sự thoải mái ấy sẽ theo tôi suốt đời lại bị “sức ép từ bạn bè” xua đuổi nhỉ?
Từ đó tới bây giờ, tôi luôn cố gắng mỗi ngày để thấy mình có ích hơn cho mọi người, cũng như tạo ra những điều nhỏ nhặt giúp bản thân tự hào. Nhưng dường như chưa lúc nào tôi cảm thấy mình đã thành công một cách rõ ràng, khi trong từng môi trường mà tôi đã tiếp xúc luôn có những người giỏi và vượt trội hơn tôi rất nhiều. Mỗi người tôi gặp đều có một điểm gì đó khiến họ trở nên nổi bật hơn tất cả, họ tỏa sáng, họ thu hút mọi sự chú ý. Trong khi đó, tôi luôn đứng từ xa nhìn họ được vây quanh, thậm chí tôi từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có được sự phục vụ như vậy, thú thật tôi cũng đã từng rất ghen tị với họ. Nhưng một ngày nọ, một trong những người tôi luôn ngưỡng mộ lại đến và ôm tôi khóc như một đứa trẻ, lúc đó tôi đã ngạc nhiên không thôi. Thật không ngờ một người năng động, sôi nổi, luôn là trung tâm của mọi cuộc vui lại có lúc trở nên yếu đuối đến vậy, tôi không thể kể ra được sự kiện đó.