TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY? - TẠI SAO KHÔNG?
Khi chào đời, thậm chí còn trong bụng mẹ, tôi cùng nhiều đứa trẻ khác đã bị gia đình và xã hội ép vào vô số thời hạn trong cuộc sống, cả những thời hạn rõ ràng và không rõ ràng.
Khi lớn lên, số lượng thời hạn tăng lên và chúng cũng trở nên quan trọng hơn theo thời gian. Tôi gọi chúng là thời hạn vì chúng có ngày hết hạn và các tiêu chí cụ thể.
Khi mới chào đời đến khoảng một tuổi, chúng ta có thời hạn để biết cách bò, biết cách chạy và biết cách nói.
Khi biết nói, chúng ta lại phải đối mặt với thời hạn để biết hát, biết nhảy, biết chạy và biết làm những trò này trò kia.
Khi trưởng thành hơn, đến lúc đi học, những thời hạn từ trường học bắt đầu đè nặng. Thời hạn về điểm số cao, học sinh xuất sắc, thi cử, bạn bè, ...
Đến độ tuổi hai mươi ba - Thời hạn về tình yêu, thời hạn về công việc, thời hạn về ngoại hình, thời hạn về tính cách,...