Xin chào,
Tớ đây. Lâu rồi không liên lạc nhỉ? Cậu đang làm gì đấy? Hôm nay đã ăn gì chưa? Thời tiết ở đó thế nào? Tớ có vô vàn câu hỏi muốn hỏi cậu và hàng vạn lời muốn nói với cậu. Nhưng không sao, chúng ta sẽ gặp nhau vào một ngày đẹp trời và dành thời gian để chia sẻ câu chuyện của mình nhé.
Hôm nay tớ đang ngồi viết luận văn, nhưng ý tưởng vẫn bế tắc. Vì thế tớ nghĩ sẽ viết vài dòng ở đây.
Tâm trạng của tớ hôm nay không buồn cũng không vui. Có lẽ sẽ có một ngày tớ không cần phải khóc nữa, chỉ cần viết ra những dòng này để giải tỏa tâm trạng thôi. Đến lúc đó cũng sẽ đến.
Tớ đã vượt qua vòng thẩm định luận văn đợt 1 rồi. Mặc dù vẫn còn thiếu sót, nhưng tớ đã cố gắng. Tớ từng luôn nghi ngờ vào bản thân mình và so sánh mình với người khác. Nhưng tớ nhận ra rằng mọi người cũng có lúc ghen tỵ với tớ, và ngược lại. Cậu nghĩ tớ nên dừng việc so sánh bản thân với người khác không? Tớ đang làm tốt và ít nhất bản thân tớ hôm qua đã có những sự thay đổi tích cực so với hôm nay. Vậy nên, tớ nên hạnh phúc vì tớ đang sống là chính mình. Cậu cũng hãy là chính cậu, vì tớ chỉ thích phiên bản độc nhất của cậu thôi. Nếu cậu quá giống người khác, khi lạc vào đám đông, tớ sẽ khó nhận ra cậu.
Tớ sắp đạt được ước mơ của mình: tấm bằng thạc sĩ. Tớ đã dốc hết sức, cả nước mắt và cả công sức. Nhưng điều đó cũng khiến tớ nhận ra, sắp đến lúc phải rời xa Busan, nơi mà tớ đã quen thuộc. Tớ cảm thấy buồn vì phải rời xa nơi này và quay về Hà Nội - thành phố ồn ào nhất. Rồi tớ sẽ phải đối mặt với cuộc sống làm việc ở công sở. Cuối cùng, tớ cũng phải trưởng thành thôi. Cậu nghĩ sao, liệu tớ có phù hợp với cuộc sống trưởng thành không?
Có lẽ chúng ta đang bắt đầu trở nên khác biệt so với người bình thường. Đôi khi, tớ cảm thấy như vậy. Bố mẹ muốn tớ có một công việc ổn định, gặp một người bình thường, và cuối cùng là kết hôn và sinh con. Nhưng tớ không đồng ý. Tớ nghĩ thế giới đã công bằng, và phụ nữ cũng có thể làm những điều lớn lao. Tớ có nhiều ước mơ muốn thực hiện, và đôi khi chỉ muốn ngồi đó, thả hồn với những điều đẹp đẽ của cuộc sống.
Tớ nghĩ rằng nhiều người sẽ đồng ý với tớ, rằng thế giới đã thay đổi và phụ nữ cũng có thể làm những điều lớn lao. Tớ có nhiều ước mơ và thích thú với những điều mới mẻ. Tớ đã phải đánh đổi nhiều thứ để đạt được điều mình muốn. Nhưng tớ tin rằng mẹ tớ sẽ hiểu cho quyết định của tớ.
Bạn có biết bầu trời ở đây xanh đến mức nào không? Tớ cảm thấy như mình sắp chạm vào đám mây trên cao, như mình sắp trở thành một phần của bầu trời. Cảm giác đó không giống như bất cứ điều gì khác. Tớ chỉ muốn ngồi đó, nhìn bầu trời, và thở vào không khí trong lành.
Mọi người đều hỏi tớ khi nào sẽ về. Tớ không biết. Tớ không muốn định trước. Đầu năm, khi bà mất, tớ cảm thấy có lỗi với gia đình mình. Nhưng khi đến lúc phải về, tớ cảm thấy không chắc chắn. Tạm biệt thật khó khăn. Bạn bè ở đây như gia đình thứ hai của tớ. Họ không phải là gia đình, nhưng gần gũi như vậy.
Tớ đã trưởng thành rất nhiều. Nếu được chọn, tớ vẫn sẽ chọn bản thân hiện tại. Nhưng tớ không hối tiếc về quá khứ. Vì nó đã giúp tớ trở thành người tớ là ngày hôm nay. Nếu có thể quay lại, tớ vẫn sẽ sống như thế. Vẫn sẽ là chính mình. Vì tớ biết, nhờ quá khứ, mới có hiện tại.
Hiện tại bạn đang làm gì vậy? Khi nào bạn sẽ xuất hiện? Tôi sẽ đưa bạn đi ăn Bún chả và Chả cá Lã Vọng nếu bạn ở Hà Nội. Nếu ở Busan, chúng ta có thể uống bia nhé? Tôi không biết bạn có thích bia giống tôi không, nhưng hy vọng bạn không ghét nó nhiều. Bạn có thể ngồi cạnh tôi thôi cũng được.
Ngày hôm nay của bạn thế nào? Hoặc những ngày đã qua. Tôi muốn nghe bạn kể về chúng. Tôi cũng mong sớm gặp bạn, người bạn đời của tôi. Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi, hãy nhìn lên bầu trời và hít một hơi thật sâu nhé. Tôi cũng sẽ nhìn lên bầu trời nhiều, vì đó là nơi duy nhất mà chúng ta có cùng một điểm nhìn.
Hôm nay tôi đọc được một câu nói: 'Bởi vì chính bản thân đã từng ướt mưa, nên mới cố gắng đóng vai làm người che ô. Cái tôi bảo vệ không phải người đứng dưới chiếc ô, mà là tia nắng ấm áp còn sót lại trong trái tim mình'. Tôi nghĩ rằng tôi đã trải qua đủ đau khổ, nên chỉ muốn bảo vệ những người trẻ tuổi hơn tôi. Những người chạy qua cơn mưa, không cầm dù, nhưng lại không trở về nhà. Bạn có thế không? Đừng làm như vậy. Sẽ rất mệt mỏi đấy. Bởi đôi khi, tôi cũng cảm thấy mệt. Khi gặp nhau, bạn có thể ôm tôi một cái được không?
Tôi chỉ muốn kể hết với bạn về những điều đang xảy ra trong cuộc sống của mình. Từ những chi tiết nhỏ nhặt đến những quyết định lớn của cuộc sống. Nhưng tôi sẽ đợi bạn đến. Đừng muộn quá nhé. Bầu trời không thể chứa hết tâm sự của tôi đâu. Nên tôi sẽ cất tạm tâm tư vào chiếc hộp, đợi bạn đến, tôi sẽ mở ra cho bạn xem.
Bạn có điều gì muốn làm không? Tôi muốn đến Concert của Đen, dù tôi hơi ghét chỗ đông người. Nhưng xem đi xem lại video, tôi thấy đó chắc chắn là một ngày thú vị, nếu tôi có mặt ở đấy. Tôi cũng muốn nhảy Bungee. Tôi chỉ muốn thử một chút này, một chút kia. Hoặc là tôi sẽ đến một nơi bầu trời đầy sao. Tôi sẽ ghi lại tất cả mọi thứ trong đầu tôi. Những cảnh đẹp, những khoảnh khắc.
Nếu có thể, hãy tận hưởng cuộc sống này đi nhé. Tôi không chắc khi chúng ta gặp nhau, chúng ta sẽ bao nhiêu tuổi, hoặc đang bận rộn với những kế hoạch gì. Dù có thế nào đi chăng nữa, thì khi ấy, tôi vẫn sẽ sẵn sàng cùng bạn tận hưởng cuộc sống này. Bầu trời hôm nay vẫn đẹp như thế, mùi đất khi mưa rào vẫn cứ thơm như vậy, thì hà cớ gì chúng ta ngừng sống một cách vui vẻ chứ.
Đêm đã khuya, tớ nghĩ mình cần đi ngủ đây. Cậu hãy giữ gìn sức khỏe và đừng làm việc quá sức nhé.
Hãy đi ngủ sớm thôi. Chăm sóc cơ thể cẩn thận. Hẹn gặp lại cậu vào một ngày không xa.
Chào tạm biệt.
Tác giả: Nguyễn Mai Quỳnh