Trong dòng yêu thương và căm ghét, lòng khoan dung và sự chấp nhận giữa chúng ta là điều quan trọng để tôn trọng nhau hơn.
Tình yêu dành cho mẹ là một mảng cảm xúc rất phức tạp và đa dạng. Tôi yêu mẹ, thương mẹ, nhưng đôi khi cũng tỏ ra oán trách và ghét bỏ mẹ. Ký ức về mẹ đong đầy yêu thương nhưng cũng chứa đựng nỗi đau và tổn thương. Đôi khi, tôi chỉ mong có một người mẹ bình thường. Nhưng liệu người mẹ bình thường có tồn tại hay không?
Tới bây giờ, mẹ vẫn lặp đi lặp lại: “Tao không phải là người phụ nữ. Tao không có trách nhiệm làm mẹ”, như từng ngày của tôi khi còn nhỏ. Phản ứng của tôi trước câu nói này thay đổi tuỳ theo thời gian.
Có khi tôi cảm thấy tức giận, chỉ muốn hét lên 'Mẹ lấy chồng, sinh con để làm gì? Sao mẹ không sống một mình?' Có khi lại cảm thấy thương mẹ, hiểu rằng tính cách của mẹ được định sẵn từ trước, không có lựa chọn nào. Không phải ai sinh ra cũng phải trở thành phụ nữ, làm vợ, làm mẹ.
Tôi nghĩ rằng mẹ có chứng rối loạn tâm thần. Với mẹ, chỉ có hai trạng thái: hoặc quá vui sướng, hoạt bát, hoặc buồn bã, tức giận đến mức gây hậu quả cho những người xung quanh. Khi mẹ hạnh phúc, cả nhà cũng cảm thấy vui vẻ. Nhưng khi mẹ buồn, căn nhà như con thuyền trôi giữa biển bão, lung lay, sắp vỡ ra thành từng mảnh.