Bỗng đọc lại một bài viết của mình từ tháng 3/2021, thấy vẫn ổn nên quyết định chia sẻ ở đây. Đó đã là cơ hội để tôi có bài viết đầu tiên trên nền tảng này sau nhiều năm đọc và nghe các tác phẩm của cộng đồng Spiderum.
Gửi em,
Hôm nay tôi bất ngờ nhận ra một sự thật mà trước đây tôi chưa biết. Vì vậy, tôi muốn viết ra những dòng này để thổ lộ và dành cho 'chúng ta của quá khứ'.
Đã một thời gian, tôi đã quay lại nhìn vào bên trong để hiểu về bản thân, hiểu về con người và hiểu về bản chất của cuộc sống. Trên hành trình đó, tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn, một sức mạnh từ bên trong sâu thẳm. Những thay đổi này mang lại cho tôi cảm giác mình đang thay đổi tốt đẹp hơn, kết hợp với một cái nhìn khác về thế giới, khiến tôi luôn tìm ra những vấn đề ở người khác. Vậy là trong một khoảng thời gian, tôi đã luôn khuyên người khác nên làm gì, không để ý xem liệu điều đó thực sự cần thiết với họ hay không. Thật đúng, những điều tưởng như là lời khuyên cho người khác, thì thực ra là lời khuyên cho chính bản thân mình. Chỉ là chúng ta chưa nhận ra điều đó thôi.
Thông qua những thông điệp và câu chuyện mình chia sẻ, tôi đã có cơ hội tự nhìn nhận lại bản thân, nhận ra cách chúng ta nên yêu thương nhau như thế nào? Trong khi kể chuyện của mình, tôi cũng đã nhìn thấy những thay đổi tích cực trong mình. Tôi đã xây dựng những mối quan hệ mà tôi cho là lành mạnh. Trong đó, tôi thể hiện tình cảm một cách văn minh và lịch sự, không mong đợi phải nhận lại điều gì, bởi yêu thương là bản chất của tình yêu, không phải là việc chúng ta nhận được gì.
Tôi không dừng lại, vì muốn giữ được sự tự trọng và lịch sự, không mong đợi để không cảm thấy thất vọng, và từ đó không bị tổn thương hoặc tự ti, và vì vậy mà 'tôi' không bị tác động. Tôi chỉ dừng lại khi cảm thấy đã cố gắng hết sức và đã làm được những gì có thể, khi đó việc chấp nhận dừng lại là điều rất thoải mái và dễ chịu. Khác biệt hoàn toàn so với trước đây, khi phải kìm nén cảm xúc để bảo vệ sự tự trọng và cái tôi của mình, vì sợ rằng không nhận được phản hồi sẽ gây tổn thương tâm lý. Nhưng việc kìm nén đó mặc dù bảo vệ một phần, nhưng cũng đồng thời gây ra những vấn đề tâm lý khác. Khi không thể thể hiện cảm xúc và tâm trạng với người mình yêu thương, thì bản thân lại rơi vào những suy tư rối bời về họ. Tự đặt ra những câu hỏi như: họ có khỏe không? họ có tình cảm với ai không? họ nghĩ gì về tôi?...và những suy tư, nghi ngờ đó, còn làm tổn thương tâm trí hơn cả việc phải chịu đựng sự lạnh lùng từ người ta yêu thương.
Và tôi nghĩ, đó chính là cách thể hiện tình yêu một cách chân thành và lành mạnh nhất.
Nhưng sau bao nhiêu thời gian, tôi mới nhận ra: cách đây 2-3 năm, em cũng đã yêu tôi bằng cách đó. Chỉ là tôi chưa đủ trưởng thành để nhận ra điều đó.