Thiên thần kiệt sức...
1. Tiền Của Các Y Bác Sĩ Cũng Quan Trọng
Giống như bất kỳ nghề nghiệp nào khác, các y bác sĩ cũng phải đối mặt với hàng loạt hóa đơn hàng tháng, cũng phải lo lắng về chi tiêu, ăn uống như bất kỳ ai khác. Thậm chí, tiền đối với họ là một gánh nặng. Các sinh viên y khoa trong lớp tiếng Pháp của tôi đều rất giản dị và tiết kiệm vì một lý do đơn giản: 'Chúng tôi không có tiền'.
Trường đại học có thể căng thẳng, nhưng không gì có thể sánh kịp với căng thẳng ở trường y. Sinh viên y khoa thường chỉ trải qua hai mùa: mùa ôn thi và mùa thi. Họ không có thời gian để làm thêm kiếm tiền. Gần như hết thanh xuân, họ dành thời gian ở trong giảng đường, thư viện và các phòng bệnh. Nhưng để có một nghề nghiệp tốt, họ vẫn phải tiếp tục học thêm. Và rất lâu sau đó, họ mới có cơ hội nhận được một mức lương xứng đáng.
Sau này, họ sẽ có gia đình, có bố mẹ già, và có những lo lắng về tài chính. Vì vậy, không thể phủ nhận rằng tiền bạc là quan trọng đối với y bác sĩ.
2. Giới Hạn Của Sức Chịu Đựng
Bác sĩ không thể luôn ôn hòa và nhẹ nhàng trong cách nói và hành động. Khi trưởng thành, mọi người đều phải đối mặt với áp lực của cả công việc và cuộc sống cá nhân. Nhưng áp lực lên đôi vai của các y bác sĩ thường nặng hơn nhiều so với những ngành nghề khác. Thời gian dành cho gia đình ít ỏi, công việc căng thẳng, cường độ cao và yêu cầu về học tập không ngừng... làm cho họ phải vận động mỗi ngày.
Khi làm việc, họ phải đối mặt với các tình huống khẩn cấp và căng thẳng. Bác sĩ và nhân viên y tế phải tiếp xúc với hàng trăm người mỗi ngày, từ người giàu có đến người ít học, từ thanh niên ngây thơ đến người cao tuổi không biết gì... Nhưng trong số đó, có bao nhiêu người lịch sự, thông thái và nhân từ? Trong khi có quá nhiều người thiếu kiên nhẫn, hung dữ và không có kiến thức.
Một lần, tôi đến Bệnh viện Sản Trung ương và nhìn thấy một số bệnh nhân nói chuyện ồn ào, không nghe lời, thậm chí gác chân lên ghế khiến y tá phải gọi đi gọi lại. Nhiều người không tôn trọng bác sĩ, nhưng lại đòi hỏi người khác phải tôn trọng họ. Thật khó hiểu!
3. Y Bác Sĩ Cũng Không Bất Tử
Dù thề nguyện theo tinh thần của Hippocrates và lòng đam mê nghề, y bác sĩ vẫn làm việc hàng năm mà không cần phải được tôn vinh. Nhưng trong hai năm đại dịch, cũng là thời gian mà các bác sĩ và y tá phải làm việc với tối đa năng lực của mình. Họ có sợ chết không? Có! Nhưng họ có trốn tránh công việc hay làm đình công không? Tôi nghĩ là không, hoặc chỉ một số ít người làm vậy.
Họ hy sinh bản thân để điều trị và cứu sống, nhưng cuối cùng họ cũng sẽ phải rời bỏ cuộc sống như bất kỳ ai. Và trong đại dịch, ngành Y đã chịu mất mát và hy sinh. Tuy nhiên, các giám đốc bệnh viện lớn hay hiệu trưởng của các trường y vẫn phải giấu đi nỗi đau, gửi đi các đồng nghiệp và sinh viên của họ đến những nơi dịch bệnh, với mục đích cao cả của nghề.
Ở vị trí hàng đầu, các y bác sĩ và sinh viên Y khoa phải đương đầu với nguy cơ lây nhiễm bệnh cực kỳ cao. Nhưng cũng chính họ, lại đứng ở vị trí cuối cùng, nơi có những tiếng than vãn và người tử vong vây quanh. Hỏi thế, trong hoàn cảnh làm việc như vậy, điều gì thúc đẩy họ tiếp tục kiên trì với công việc? Đó chính là trách nhiệm và lòng trung thành - những phẩm chất tồn tại trong mỗi con người. Chắc chắn không phải dựa vào vài lời khen ngợi trống rỗng mà có.
Vì bác sĩ cũng là con người, nên tôi mong chúng ta sẽ đối xử đúng đắn với họ. Đừng trông chờ vào sự hoàn hảo không tỳ vết, đừng mong đợi những nụ cười nhân tạo hay sức mạnh vô hạn của họ để phục vụ chúng ta.
Mọi người đều cần phải đóng góp một phần nhỏ để chống lại dịch bệnh, không chỉ riêng ngành Y.
Hi vọng rằng, qua đại dịch, mỗi cá nhân sẽ hiểu rõ hơn vai trò của ngành Y, thể hiện sự thông cảm và trân trọng đối với các bác sĩ và nhân viên y tế. Hy vọng rằng họ sẽ được đối xử công bằng và nhìn nhận như một con người bình thường.