Cậu nói mình nghe với, cái bài nào mà cậu cảm thấy sâu sắc nhất?
Mình nói trước nhé!
Trong một lượt 'đi lang thang' trên các trang blog thân quen, mình vô tình rơi vào cái tiêu đề 'Mong Muốn Trở Thành Người Thường' của chị Sunhuyn. Chắc chị Sun không còn xa lạ với mọi người nữa phải không?
Cái tiêu đề khiến mình chợp mắt trong chốc lát. Mình không thể nhớ lúc đó đang nghĩ gì, rất nhiều ý nghĩ chen lấn trong đầu mình lúc ấy. Một mớ lộn xộn.
Mình từng chịu áp lực rất lớn vì áp lực từ bạn bè, vì sự cố gắng không thật, vì áp lực mình tự tạo ra, tin rằng PHẢI trở thành ai đó, PHẢI đạt được điều gì đó. Nó khiến mình điên đảo. Và cái tiêu đề của bài blog như một cú shock lạnh, và mình nhận ra rất nhiều điều.
Mình nhận ra mình cũng có điều may mắn, ít nhất là mình có một cơ thể 'bình thường' để sống, một trí tuệ 'bình thường' để học hỏi và một trái tim 'bình thường' để yêu thương. Mình còn mong mỏi gì nữa?
Mình nhận ra xã hội ngày nay gánh nặng lớn lên từng cá nhân. Việc gánh vác này làm chúng ta mệt mỏi. Thêm vào đó, áp lực khi so sánh bản thân với người khác thành công khiến chúng ta cảm thấy lo sợ. Mình đã trải qua cảm giác này khi học cấp ba, thông qua bảng điểm. Đó là thời điểm mình cảm thấy sợ hãi nhất trong 19 năm sống của mình. Vậy nên, việc trở thành 'người bình thường' khó khăn hơn bao giờ hết.
Làm 'một người bình thường' có nghĩa là tập trung vào cuộc sống của mình, sống với những giá trị mình sở hữu, không phải cố gắng theo tiêu chuẩn xã hội hay theo những gì người khác nghĩ. Cuộc sống của bạn, bạn quyết định. Mọi người đều muốn cuộc sống tốt đẹp và nỗ lực vì nó là một điều đúng đắn, nhưng nếu bạn cảm thấy mệt mỏi, hãy cho phép bản thân bạn nghỉ ngơi. Miễn là bạn không dừng lại, mọi nỗ lực đều xứng đáng được trân trọng.
Nguồn ảnh: pinterest
Nhưng trở thành 'người bình thường' không có nghĩa là bạn được phép thả lỏng, sống theo những cảm xúc và ham muốn ngắn hạn mà bỏ qua việc phát triển bản thân. Hãy là 'người bình thường nhưng không tầm thường'.
Bài viết này có thể hơi rối rắm, nhưng đó là những suy nghĩ đang rối bời trong đầu mình khi mình viết nó. Mình ghi chép lại, như một lời nhắc nhở cho chính mình một lần nữa.