Mỗi buổi sáng bình minh luôn tươi sáng và đầy khí thế, là nguồn động viên lớn lao cho mỗi ngày mới bắt đầu. Nơi tôi đang sống cũng yên bình như vậy, gần bên bùng binh Lý Thái Tổ, Quận 3. Năm giờ sáng. Một vài người điều độ tập thể dục một cách thoải mái trên đường. Họ bước đi nhẹ nhàng, bình tĩnh như những bước trên đời thực. Mấy chú chim sẻ thành phố vẫn hót líu lo trên dây điện. Chúng sống tự do, thoải mái như muốn gì thì làm. Và người ngồi đối diện tôi cũng đang 'sống tự do, không quan tâm đến điều gì cả' như thế!
Chú đã vượt qua tuổi bảy mươi với vẻ ngoại hình cao ráo, mái tóc trắng pha sương, đôi mắt sáng rõ để nhìn thấy mọi thứ trong thế giới này. Mỗi khi ra đường, chú luôn đội một chiếc nón lưỡi trai để bảo vệ khỏi gió và sương. Nhưng tôi biết rằng chiếc nón ấy cũng giúp chú che đi những điều khó chịu hàng ngày.
Là một bác sĩ chuyên môn chuyển ngành theo thời gian. Nhưng trong tâm hồn, chú vẫn luôn ghi nhớ và yêu thương công việc y học, nhớ những năm tháng cùng 'những con số và chữ cái nhỏ' lang thang khắp miền Nam. Mỗi khi tôi hỏi về điều đó, chú luôn nói rằng đã lâu lắm rồi, không cần nhớ lại chuyện xưa. Nhưng đôi khi câu chuyện giữa chúng tôi lại trở nên hấp dẫn khi chú nhớ lại 'à... hồi đó tớ đi học ... như thế này ... như thế kia!'. Chú kể một cách sôi nổi về những kỷ niệm khiến tôi ngạc nhiên. Con người có lẽ khi cố quên một điều gì đó, thì nó sẽ mãi mãi không thể quên!
Chú kể những câu chuyện từ đầu tuổi bảy mươi mà tôi không thể không tin. Đó chính là luật Nhân Quả. Một ngày, khi buổi trưa đã chuyển sang chiều, ánh nắng trở nên gay gắt hơn. Cô chú đang ngồi trong tiệm, trò chuyện với nhau trong khi chờ khách đến sửa xe. Đột nhiên từ bên kia đường vọng lên tiếng la hỗn độn 'cháy xe ... cháy xe mọi người ơi ... !'. Tôi nhìn sang, thấy một chiếc xe đang di chuyển đột ngột bốc cháy. Chủ xe hoảng sợ, la hét, và chú vội vàng chạy qua đường, lấy bình chữa cháy từ góc nhà và dập lửa cứu người và xe. Mặc dù đã hành động rất nhanh chóng, nhưng việc dập tắt lửa cũng gây ra nhiều thiệt hại. Chú hỏi chủ xe xem có bị thương không. Chủ xe cảm ơn chú, và chú chỉ cười và quay trở lại tiệm của mình. Sự việc diễn ra nhanh chóng và cũng kết thúc nhanh chóng, đến ngày hôm sau chú cũng đã quên hết. Có lẽ lòng tốt của con người, khi không vì lợi ích, cũng sẽ nhanh chóng bị lãng quên. Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy ... cho đến khi câu chuyện được tiếp tục từ chú.
Một tuần rưỡi trôi qua, chiếc quạt tường đột nhiên bốc cháy, lan tỏa lửa và khói xuống dưới. Dù cố gắng dập lửa, nhưng không thành công cho đến khi chiếc bình CO2 xuất hiện. Chỉ nhờ nó mà đám cháy được dập tắt. Mọi người thở phào, cảm ơn phép màu này.
Tôi và chú chia tay dưới bầu trời Sài Gòn. Thế giới này không quên những hành động tốt đẹp. Đó là quy luật của cuộc sống.
---
Sài Gòn.
Bùi Quang Minh.