Mình là sinh viên khóa K49, đầu tiên tại Trường Công Thương FBA. Mọi người trong lớp, từ K49 đến K50, đều xuất sắc. Họ đã thành công rực rỡ, và một số còn trở thành nguồn cảm hứng cho Humans of FBA K49, K50. Trong khi đó, mình lại là thành viên chăm chỉ của câu lạc bộ chơi game, thậm chí còn bỏ học để tham gia. Mình tự hào về việc tốt nghiệp với bằng Khá, và việc thực tập duy nhất của mình chỉ là nhờ quen biết. Khi tốt nghiệp, mình đứng trước lựa chọn: công việc với mức lương 15 triệu tại một công ty sản xuất ô tô, công việc nhà nước giống bố, hoặc đi du học. Mình chọn du học để tự mình xây dựng sự nghiệp, và ý thức rằng tiền đi du học sẽ được trả bằng công việc của mình.
Ở đất nước phương Tây, cuộc sống không dễ dàng. Mình phải sống tiết kiệm hơn, và phải lao động cật lực để duy trì cuộc sống. Trong khi bạn bè mình đã có gia đình và sự ổn định, mình vẫn phải làm việc không ngừng nghỉ để đạt được thành công. Mặc dù điểm số và kinh nghiệm thực tập của mình rất tốt, nhưng mình không được nhận việc làm vì sếp muốn chọn người cùng dân tộc. Đây là cú sốc lớn đầu tiên trong sự nghiệp của mình.
Sau đó, mình lại đứng trước quyết định mới: quay về Việt Nam để bắt đầu lại từ đầu với bằng cấp nước ngoài, hoặc tiếp tục ở nước ngoài với công việc không chắc chắn. Mặc dù khó khăn, mình vẫn quyết định ở lại và làm việc tại một ngân hàng lớn. Mình cày công, nhưng không cảm thấy hạnh phúc với công việc của mình. Mình nhận ra rằng ý nghĩa của công việc không phải là tiền bạc. Cuối cùng, mình quyết định rời bỏ công việc và làm cho một công ty kế toán gia đình. Mặc dù thu nhập thấp hơn, nhưng mình cảm thấy hài lòng hơn với công việc của mình.
Những thời gian rảnh rỗi, mình sử dụng để học và chuẩn bị cho tương lai. Mình thi GRE và được đi học Master trái ngành. Mình chuyển sang viết code toàn thời gian, và câu chuyện của mình không còn màu xám nữa.
Mình đã làm kỹ sư máy tính được hơn 4 năm rồi (có tính cả thời gian làm thêm giờ, có lẽ 7 hoặc 8 năm =))) Đầu tiên là thời gian chỉ đi làm không công và trả tiền cho người khác để có việc. Thật sự, tìm việc làm với một người chấp nhận bạn làm việc cho họ cũng rất khó, vì bạn phải cạnh tranh với những người trẻ tuổi và giỏi hơn bạn. Mình đã nộp đơn xin việc cho hàng trăm công ty, nhưng không ai chấp nhận mình, khiến mình cảm thấy bị chìm trong biển lo lắng và thất vọng. Lần nữa nữa, mình phải dựa vào những kỹ năng không chính thống mà mình học được từ thời đại học - kỹ năng đàm phán, quản lý mối quan hệ và tự tin vào bản thân. Khi mình trở nên mạnh mẽ, khách hàng của mình đã nhắc đến mình khi giao tiếp với mọi người, và mình đã thăng tiến từ công ty nhỏ của mình đến một tập đoàn đa quốc gia (mặc dù lĩnh vực của mình chỉ là một phần nhỏ nhỏ) cũng đã gần 1 năm rồi.
Liệu mình có tự ti không? Có, mình tự ti rất nhiều, và luôn luôn nghĩ rằng mình không đủ tài năng - mỗi khi được thăng chức hoặc nhận quyền lợi mới, mình luôn phải hỏi ba mẹ và người yêu: “Liệu con/anh có đủ khả năng đảm nhận trách nhiệm liên quan đến vị trí/quyền lợi này không?” Dù họ có nói không, mình vẫn phải thử, nhưng mình tin rằng sự bất an luôn đeo bám mình. Nhưng dù có bất an nhiều đến đâu, mình vẫn phải cố gắng và thử nghiệm.
Mình nghĩ rằng, lý do mình ở đây là vì mình không hối tiếc về bất kỳ quyết định nào, và không ganh tỵ với bất kỳ ai. Mình có tự ti, có điểm yếu, có bất an, nhưng đồng thời mình cũng có lòng nhiệt huyết và gan lỳ để theo đuổi bất kỳ quyết định nào cho đến khi thành công, cũng như đủ tỉnh táo để nhận ra sai lầm và khuyết điểm.
Mình không quá quan tâm đến cách xã hội đánh giá mình, nhưng mình tin rằng để duy trì sự không quá quan tâm ấy, mình phải có ít nhất là một số thành tựu. Một kẻ ăn mày không bao giờ quan tâm đến gương mặt vì họ chưa bao giờ có mặt mũi, nhưng một danh sư không quan tâm đến gương mặt vì họ đã vượt qua sự tầm thường của nó: Sự không quan tâm của họ làm sao có thể giống nhau được? Mình chỉ muốn đạt được mức độ không quá quan tâm, không cần phải vượt ra ngoài vòng danh lợi.
Đời sống là một cuộc chiến đấu, nhưng không ai có thể chiến đấu mãi mà không nghỉ ngơi. “Nếu phía trước là vực sâu, phía sau là biển sâu, thì cứ bước qua bên cạnh là được.”