Một Đêm Khác
Đã 3 tháng trôi qua, cô dường như đã quên được hương vị của một giấc ngủ ngon là như thế nào. Giống như cái cảm giác, nhìn một bàn thức ăn ngon lành nhưng lại chỉ cảm nhận được tiếng đau rát trong miệng. Mỗi khi đặt lưng xuống giường, cô đều cầu nguyện được một lần chìm vào trong cơn mơ, dù đó là giấc mơ kinh dị mà trước đây cô vẫn sợ. Nhưng giờ đây cô lại ao ước giấc mơ đó đến, vì nó cho cô biết cô đã có thể ngủ được.
Nhưng có lẽ, ngay cả giấc mơ cũng từ chối cô, chúng không để ý đến người đang khát khao chúng một cách mãnh liệt ấy. Trằn trọc, lăn qua lộn, hết đếm cừu, lại đến đếm sao, lớp lớp càng trở, cô bò dậy, lấy cuốn sách trên đầu giường với hi vọng sẽ dễ dàng hơn. Một trang, hai trang, lại ba trang, đọc đến khi đôi mắt đã cay đi vì mỏi, nhưng tâm trí vẫn không để cô nghỉ ngơi.
Đóng dấu trang sách đang đọc dở, tắt đèn ở đầu giường, cô nằm xuống nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã 2h đêm, đường phố Hà Nội không còn nhộn nhịp như ban ngày, mà thay vào đó là sự yên bình hiếm có. Những đèn đường chiếu qua cửa kính, chiếu từng tia ánh sáng yếu ớt vào căn chung cư trống trơn, như chiếu vào tâm hồn tăm tối không chút ánh sáng của cô.
Cô vươn tay lên trán, nhớ lại câu chuyện ở công ty sáng nay. Đúng là một ngày tồi tệ đối với cô, mọi thứ đều đối kháng cô, đối kháng với con người mệt mỏi này. Từng chuyện như ùa về trí não cô, buộc cô phải tỉnh táo để chịu đựng thêm đau khổ một lần nữa. Từ việc bị đồng nghiệp cướp khách hàng, đến việc bị cho nghỉ việc, rồi đến việc hỏng xe giữa đường... đúng là một ngày tồi tệ.
Một ngày u ám trôi qua, kết thúc bằng một hơi thở dài. Sau ngày hôm nay, cô sẽ bước sang tuổi 28 với tư cách là một người thất nghiệp. Cô nhớ lại những ngày đầu khi mới bắt đầu làm việc tại công ty cũ. Vui vẻ, nhiệt huyết, hăng hái, nhưng càng về sau, cô càng mất đi sự sôi nổi đó. Cô nhớ, thời gian đầu cô luôn sẵn lòng làm thêm giờ, nhưng dần dần, cô trở nên không hài lòng với điều đó. Cô chán ngấy việc phải bắt đầu ngày làm việc lúc 8h sáng, thời gian mà trước đây cô luôn coi là thời điểm tuyệt vời để bắt đầu một ngày mới. Cô cảm thấy chán ghét việc phải giao tiếp với khách hàng, điều mà cô trước đây cho rằng sẽ giúp cô phát triển kỹ năng giao tiếp của mình. Cô mệt mỏi với việc phải ngồi ở văn phòng từ 8h sáng, thậm chí là đến 9h, 10h mỗi ngày, liên tục trò chuyện, liên tục mỉm cười như một con robot. Và hơn hết, cô ghét bỏ công việc của mình, công việc từng khiến cô cảm thấy hào hứng, nhưng giờ đây, nó lại khiến cô lo sợ mỗi khi nhớ lại. Cô thường tự hỏi, cô đang cố gắng cho công việc này vì lý do gì? Nó khiến cô mệt mỏi đến thế, cô còn muốn tiếp tục hay không? Thư nghỉ việc luôn được cất kỹ trong ngăn bàn, đôi khi cô lại lấy ra, nhưng rồi lại đặt lại dưới đống giấy tờ dày cộp. Cô hiểu rằng cô cần công việc này, ngoài bản thân cô, còn có gia đình cô cần phải chăm sóc.