
Cậu đã bao giờ gặp tình huống mà khi điều gì đó tồi tệ xảy ra khiến cậu chán nản, mệt mỏi, buồn bã, thất vọng nhưng cậu lại né tránh vấn đề thay vì đối diện và giải quyết, hoặc che giấu cảm xúc thật của mình bằng nụ cười và vẻ ngoài tích cực như không có chuyện gì xảy ra chưa?
Cậu đã bao giờ cảm thấy tội lỗi với mọi người hoặc chính mình khi đang buồn đau, tức giận hay thất vọng chưa?
Hay cậu đã từng an ủi, động viên người khác khi họ gặp điều tiêu cực bằng những câu như 'Nghĩ tích cực lên nào...', 'Cuộc sống mà...', 'Hạnh phúc là một sự lựa chọn...' rồi cố gắng gạt bỏ sự tiêu cực của họ, coi thường cảm xúc tiêu cực của họ chưa?
Cậu đã từng nghĩ rằng những người luôn tích cực, vui vẻ, lạc quan trước những nỗi đau là người mạnh mẽ và
Nếu cậu trả lời 'Tớ đã từng' thì cậu đang mắc phải 'Tích Cực Độc Hại' rồi đấy!
Vậy 'Tích Cực Độc Hại' là gì?

Chắc chắn cậu đã từng nghe qua thuật ngữ này và hiện nay nó ngày càng phổ biến. Tích cực độc hại được định nghĩa là 'sự lạc quan quá mức và không thực tế trong mọi tình huống, dẫn đến việc phủ nhận, giảm thiểu và vô hiệu hóa cảm xúc thật của con người.'
Nói một cách đơn giản, tích cực độc hại là khi một người phải giả vờ vui vẻ, hạnh phúc và phớt lờ những cảm xúc tiêu cực, kìm nén nỗi buồn. Giống như một chiếc gông, nó kìm kẹp chúng ta trong suy nghĩ rằng mình đang ổn, phải nhìn về hướng tích cực như là giải pháp vượt qua mọi chuyện.
Đó có thể là hành động tự phát để thể hiện rằng mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng đôi khi đó cũng là áp lực từ những lời 'động viên' lạc quan của người xung quanh.
Vậy cậu đã bao giờ muốn biết nguyên nhân tại sao mình lại rơi vào tình trạng 'Tích Cực Độc Hại' chưa?
Để tớ đoán thử nhé...
Có phải cậu cảm thấy tội lỗi, xấu hổ và nhục nhã, nghĩ rằng những cảm xúc buồn bã, tức giận, thất vọng của mình là sai trái? Cậu lo rằng nỗi buồn của mình sẽ ảnh hưởng đến mọi người xung quanh?
Có phải cậu tin rằng 'tấm khiên lạc quan' mà cậu dùng làm lá chắn sẽ giúp cậu dễ dàng vượt qua mọi khó khăn, vui buồn?
Có phải cậu ngại chia sẻ cảm xúc tiêu cực của mình, sợ làm phiền người khác, sợ tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người xung quanh? Vì cậu sợ cảm xúc của mình sẽ không được xem trọng, bị chối bỏ và nhận lại những lời khuyên sáo rỗng?
Hay có những lúc cậu áp dụng sự tích cực đó lên người khác vì không muốn nghe những cảm xúc, trải nghiệm tiêu cực của họ, sợ rằng sự tiêu cực đó sẽ lan sang cậu?

Cậu có biết sự tích cực này độc hại như thế nào không?
Tích cực độc hại không làm người khác tốt lên. Ngược lại, nó chỉ càng làm tăng thêm nỗi đau của cậu mà thôi.
Khi gặp chuyện buồn hay khó chịu, cái chúng ta cần đôi khi chỉ là một sự công nhận về cảm xúc khó chịu mà mình đang trải qua. Nhưng với tích cực độc hại, cậu có xu hướng kìm nén nỗi đau, tự nhủ rằng 'Mình có thể vui vẻ và tích cực, sao lại phải buồn?' Đó là khi cậu đang tự lừa dối chính mình.
Nhiều lần tớ đã cố gắng gạt bỏ những cảm xúc buồn bã, thất vọng của mình, rồi nở một nụ cười như chưa có chuyện gì xảy ra, liên tục né tránh những lần cảm xúc đó đến. Kết quả là tớ không giải quyết triệt để vấn đề, thậm chí tâm trạng còn trở nên tồi tệ hơn.
Khi chúng ta không muốn thể hiện một phần của bản thân, chúng ta tạo ra một mặt nạ giả tạo cho thế giới. Khuôn mặt đó có thể trông vui vẻ, với nụ cười hạnh phúc và câu nói, 'Mọi thứ xảy ra đều có lý do.' Khi chúng ta lẩn trốn như vậy, chúng ta phủ nhận sự thật rằng cuộc sống đôi khi gây tổn thương. Những cảm xúc khó chịu bị chối bỏ sẽ chôn sâu trong cơ thể và dần lớn lên, không hề mất đi như cậu nghĩ. Chúng có thể biểu hiện thành lo lắng, trầm cảm hoặc thậm chí là bệnh tật.

Hơn nữa, sự tích cực này còn khiến cậu 'mất kết nối' với bản thân và những người xung quanh. Khi đó, cậu tạo ra một 'vỏ bọc' rằng mình ổn và không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai.
Cậu đã bao giờ gặp kiểu người luôn ngọt ngào, vui vẻ, 'chỉ nghĩ những suy nghĩ hạnh phúc' chưa? Cậu cảm thấy thế nào khi chia sẻ những cảm xúc sâu sắc của mình? Mặc dù người đó có ý tốt, nhưng thông điệp họ gửi đi là, 'chỉ những cảm xúc tốt mới được phép xuất hiện.' Do đó, thật khó để thể hiện bất cứ điều gì ngoài 'những rung cảm tốt đẹp' xung quanh họ. Cậu sẽ phải tuân theo quy tắc ngầm là 'Tôi chỉ có thể là một loại người nhất định xung quanh bạn, tôi không thể là chính mình.'
Mối quan hệ với chính cậu thường được phản ánh qua mối quan hệ với những người khác. Nếu cậu không thể thành thật về cảm xúc của mình, làm sao cậu có thể để người khác bày tỏ cảm xúc thật trước mặt cậu? Quản lý một thế giới cảm xúc giả tạo sẽ thu hút thêm sự giả tạo, dẫn đến mối quan hệ hời hợt và thân thiết giả tạo.

Để tớ chỉ cho cậu vài cách để tránh rơi vào bẫy 'Tích Cực Độc Hại' nhé!
Thứ nhất,
Tớ và cậu đều là con người, được tạo nên bởi những trải nghiệm và cảm xúc đa dạng. Khóc, đau đớn hay gào thét vì tổn thương không có gì là sai. Thay vì luôn lạc quan trước mọi tình huống, hãy sống thật với cảm xúc của mình để nhìn nhận mọi thứ rõ ràng hơn và tìm ra giải pháp cho vấn đề của mình.
Tuy nhiên, chấp nhận những mặt tiêu cực không có nghĩa là để mặc cảm xúc điều khiển suy nghĩ và hành vi. Hãy thành thật với cảm xúc của mình bởi mỗi cảm xúc đều có công dụng và ý nghĩa riêng, ngay cả những cảm xúc bị xem là tiêu cực.

Thứ hai,
Hãy tìm người mà cậu tin tưởng để chia sẻ khi cảm thấy tiêu cực. Viết nhật ký hoặc tâm sự với ai đó gần gũi. Khi đặt cảm xúc của mình vào lời lẽ, cậu sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn, như trút bỏ được gánh nặng. Đừng cố che giấu, đừng cố nén trong lòng, đừng để bản thân bị ức chế quá mức.
Có lẽ đã đến lúc chúng ta ngừng dán nhãn cảm xúc. Thay vì nói 'Tôi đang cảm thấy không tốt', hãy gọi tên cụ thể cảm xúc của mình: 'Tôi thấy khó chịu', 'Tôi thấy bực bội', 'Tôi rất thất vọng'. Mọi cảm xúc chúng ta cảm thấy đều là thật, chúng quan trọng và mang lại những lợi ích riêng. Hãy cảm nhận cảm xúc khi chúng đến, cho bản thân thời gian và không gian cần thiết để trải qua chúng trước khi hành động để giải quyết vấn đề.

Thứ ba,
Hãy cho họ biết rằng cậu sẵn sàng lắng nghe, nói với họ rằng cảm xúc của họ là thật, không có gì phải xấu hổ khi mang những cảm xúc tồi tệ. Hãy để họ chấp nhận cảm xúc thật của mình và giúp họ tìm thấy hướng giải quyết, thay vì luôn bảo họ phải cố gắng phấn chấn và vui vẻ. Có thể đôi khi chúng ta và họ không thể ngay lập tức tìm ra giải pháp, nhưng sự quan tâm chân thành luôn tốt hơn những lời động viên sáo rỗng, đúng không?
Tác Giả: Trang