Sau thời gian dài bên nhau, tôi chỉ là một vị khách mời tham dự lễ cưới của anh ấy.
Gần đây, tôi tình cờ nghe được bài hát 'Khách Mời', một ca khúc kể về việc một người đến dự đám cưới của người yêu cũ. Mặc dù người yêu cũ của tôi chưa từng kết hôn, nhưng bài hát này bất ngờ khiến tôi hiện hình dung ra cảnh đó.
Khi đó, tôi tự hỏi lòng mình, cảm xúc của tôi khi chứng kiến người yêu cũ kết hôn sẽ là gì? Sự tức giận, bất mãn, hay có thể là sự buồn bã vì người đứng bên cạnh họ không phải là tôi.
Tôi vẫn đang tưởng tượng khung cảnh đó và cảm nhận tâm trạng của mình trong tình huống đó. Nếu như cách đây một năm, tôi nghĩ rằng mình sẽ tỏ ra hạnh phúc và chúc mừng họ, nhưng qua thời gian, tôi càng trân trọng hơn mối tình đã qua của mình.
Tôi có những kỷ niệm vui vẻ với người đó, thậm chí cả quãng thời gian học cùng nhau ở trường. Chúng tôi đã nắm tay nhau suốt ba năm cấp ba thời vui vẻ. Chúng tôi cũng đã cùng nhau vượt qua những năm đầu đại học với bao sóng gió. Nhưng dù đã trải qua thời gian đầy khắc nghiệt, tôi và người đó vẫn không thể cùng nhau bước vào hôn nhân.
Tôi đã từng ảo tưởng về việc mặc bộ váy cưới trắng lộng lẫy, bước vào nhà thờ cùng anh. Nhưng không ngờ rằng chúng tôi không thể cùng nhau đi đến cuối con đường.
Chúng tôi và một cặp đôi khác bắt đầu mối quan hệ cùng nhau, nhưng họ đã có được điều mà chúng tôi không.
Nhớ lại năm tháng, tôi nghĩ hôn lễ của chúng tôi sẽ như thế nào. Mọi thứ dường như đã đượm buồn.
Thích hoa khô là một thói quen từ anh, mỗi kỷ niệm đều gắn liền với bóng hình của anh.
Chúng tôi không còn yêu nhau, nhưng nhớ lại quá khứ đẹp đẽ khiến lòng đau buồn.
Tình yêu giống như gia vị, khiến con người nhớ mãi.
Thiếu đi tình yêu, chúng ta sẽ còn ổn. Nhưng liệu chúng ta có thể vượt qua việc chứng kiến hôn lễ của họ?
Nếu tôi tham dự hôn lễ của người đó, tôi sẽ phải xóa sạch những ký ức của mình. Mỗi bước chân của họ sẽ đánh dấu sự kết thúc cho tất cả.
Dù là buồn hay hạnh phúc, những ngày tháng bên nhau đã trở thành quá khứ. Ngày đó trời sẽ trong xanh, và anh sẽ viết tiếp câu chuyện mới cho cuộc sống của mình. Còn tôi, sẽ vứt bỏ một mối tình đã dạy tôi biết yêu và đau đớn.
Đó có lẽ là lần cuối cùng tôi dành tình cảm cho anh, làm lại những kỷ niệm một lần nữa. Nhưng trong lòng tôi, nỗi buồn vẫn còn lặng lẽ tồn tại.
Chờ đợi ngày nhận thiệp mời không tên. Chờ đợi ngày nhẫn cưới trao cho người khác đã không còn là tôi.
Chúng ta sẽ không còn thuộc về nhau, chỉ là một phần của quá khứ.
Nếu tôi tham dự lễ cưới của người yêu cũ, có lẽ tôi sẽ không rơi nước mắt nữa. Khi chúng ta chính thức chấp nhận buông bỏ mối quan hệ, có lẽ chúng ta sẽ yên bình hơn và chân thành chúc phúc cho họ. Mặc dù hạnh phúc đó không liên quan gì đến chúng ta.
Sau bao năm tháng dành cho nhau, tôi chỉ là một vị khách đến tham dự đám cưới của anh.