blogradio.vn - Trong những ngày có bà, ngôi nhà không bao giờ thiếu tiếng cười. Có lúc ông bà và cô cháu nhỏ ngồi lại bên nhau, nhìn những giọt mưa rơi tí tách.
Ông Tư nhanh chóng kéo miếng nhựa màu xanh rộng lớn trên đầu vì mưa đang rơi nặng hạt. Ngôi nhà ở sâu trong hẻm, mùa nắng thì nóng cháy, còn mưa thì đổ lịm khắp nơi. Rồi trước tết âm lịch năm ngoái, có đứa bạn của cháu gái ông đến chơi nhà và sửa chữa ngôi nhà cũ kỹ. Ngôi nhà bây giờ an toàn hơn, không còn lo hứng nước như trước.
Ông Tư vào bếp, thấy hai cái xoong còn nóng và nồi cơm đã nấu xong. Cô cháu gái đã hâm nóng thức ăn và chờ ông về ăn cơm.
- Tối nay mưa con vẫn bán hàng nhé?
- Dạ, hàng con đã bán xong rồi. Mưa chẳng mấy khi kéo dài. Tối nào con cũng bán hết hàng, người ta thích mua bánh mì của con lắm đó.
Ông Tư cười, suốt những năm qua, hai ông cháu sống nhờ vào việc bán bánh mì. Trong ngày, cháu ông giúp đỡ ở chợ và được trả công mỗi ngày. Họ gọi đó là tiền sinh hoạt hàng ngày, còn tiền từ việc bán bánh mì dành dụm cho những ngày cần thiết và cho tương lai. Ông Tư thường khóc khi nhìn thấy cháu phải làm việc nặng nhọc hàng ngày. Ông nói rằng nếu cuộc sống được công bằng, cháu ông sẽ được học hành và làm việc ở một nơi ổn định. Nhưng vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó, và tai nạn đã cướp đi con trai và con dâu của ông, chỉ để lại cháu gái đang học lớp một.
Hai năm trước, cháu ông về nhà cùng bạn trai. Ông thấy anh ta lịch lãm và tận tâm. Anh ấy sửa lại nhà cho ông và hứa sẽ giúp cháu ông có một công việc ổn định, không phải làm việc mệt mỏi mỗi ngày. Nhưng cháu ông đã quen với công việc bán hàng ở chợ và thường ngồi bên cạnh hàng bánh mì đến khuya. Với việc người ta thường thức khuya và làm việc đêm, hàng bánh mì của cháu ông luôn được mọi người săn đón.
Những ngày nắng, ông Tư yên tâm hơn. Ông thích ngồi một chỗ, nhìn cháu ông làm việc. Mặc dù chỉ cần một cái bàn và một số dụng cụ nhỏ, nhưng cháu ông đã quen với việc này. Trong khi mùa mưa, ông lo lắng vì hàng của cháu có thể ướt. Nhưng dù có mưa lớn đến đâu, cháu ông vẫn bán hết hàng. Sau đó, họ vui mừng đếm tiền và ông khuyến khích cháu đi ngủ sớm để sẵn sàng cho ngày mai.
Mọi người nghĩ rằng ông Tư thích những ngày nắng hơn, nhưng thực ra, ông ưa những cơn mưa. Ông nhớ về những kỷ niệm xa xăm, khi bà còn sống. Bà đã ra đi mười mấy năm trước sau một cú sốc sức khỏe, để lại ông sống một mình. Dù nhà nghèo, nhưng mọi người vẫn nói rằng nhà ông luôn tràn đầy hạnh phúc, với tình yêu thương chảy đều giữa hai người già. Mỗi lần mưa, nhớ về bà làm ông cảm thấy ấm áp.
Chiều nay, trời mưa to hơn dự kiến. Cháu ông đã tắm xong và nhắc ông tắm để chuẩn bị ăn tối. Nhớ về bà, ông thắp một cây nhang và ngồi lại bên cháu.
- Ông ơi, ông ăn nhiều vào nha, ông càng ngày càng gầy.
- Một chén thôi là đủ bụng rồi ông ạ, con không cần ăn nhiều vì suốt ngày đây đó chạy nhảy mệt lắm.
- Con khỏe lắm ông ạ, đừng lo. Ăn xong con sẽ dọn hàng, nếu ông muốn thì ông có thể bật ti vi xem.
- Con nghỉ một chút đã, còn sớm lắm, mọi người mới ăn tối xong chưa có ai mua đâu.
- Dọn hàng đã quen rồi ông ạ, ngồi chút xíu là sẽ có người mua. Ông yên tâm, mai con sẽ đi làm và không cần phải bán hàng nữa.
- Thằng đó cũng ổn mà ông, ông chỉ cần lo người ta không chê nhà mình nghèo. Khi con kết hôn, chắc chúng con vẫn sẽ ở đây với ông phải không?
- Con chưa suy tính về việc đó ông ạ, nhưng nếu con lấy chồng, con vẫn sẽ chăm sóc ông. Con đã quen có ông rồi, ông là người thân duy nhất của con. Con yêu ông nhất trên đời.
- Cha cứ khó tính nhưng vẫn dễ mến con ạ. Con lo rửa chén, rồi dọn hàng nhé.
- Vâng ạ.
Nói thế nhưng cha vui lắm, vì có đứa cháu ngoan biết lo làm ăn và quý trọng cha. Mỗi ngày được hồn nhiên với cha, cũng làm cha đỡ nhớ về bà nhiều hơn.
Trưa nay cha ghé thăm bạn bè, nhà bạn ấy ở trên núi, khổ hơn nhà cha, nhưng có cái xe đạp mà cháu mua cho nên cha đi cũng nhẹ nhõm. Hai ông bạn cùng trò chuyện, nên tới chiều cha mới về, đúng lúc trời mưa nên cha đạp xe về nhanh hơn.
Cháu đang lo dọn hàng, còn cha thì nằm trên võng nghe tiếng mưa rơi. Tiếng mưa vẫn vang vọng, không còn cảnh thau xô hứng quanh đầy nhà, chỉ còn nhớ bà trong tim cha. Con chăm cha không bằng bà, mỗi khi mưa, cha lại nhớ đến bà.
Cha bước ra phố, mưa đã ngừng, phố sạch sẽ hơn, cha nhắc cháu đi cẩn thận. Ánh đèn xe máy trong đêm làm sáng bóng con đường, khắp hẻm như nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Ông Tư quay vào nhà, bật ti vi lên, nghe người ta đang nói về trận mưa ở một thành phố lớn. Ông nhìn những chiếc ô tô bị ngập trong nước, người ta tạt nước từ nhà ra đường và ông bất giác mỉm cười. Cuộc sống này vốn đầy khó khăn nhưng ông vẫn yêu thương tiếng mưa.
Ông Tư nhìn lên bàn thờ, thấy bà cũng mỉm cười nhìn ông.
© HẢI ANH - blogradio.vn