Tại blogradio.vn - Nhi nghĩ rằng đó sẽ là một phần an ủi và sự nhớ thương dành cho họ, để họ yên lòng biết rằng trong cuộc sống này, ở nơi này không có ai quên họ, dù không biết họ là ai.
Người ta đã từng nói, có lẽ từ khi làng này chưa được hình thành, những ngôi mộ kia, nhìn qua giống như những mô đất trên những đỉnh núi cao, đã tồn tại từ lâu. Mỗi ngày, những người dân đi qua đó thường thắp nhang rồi tiếp tục hành trình của mình.
Đó là những điều mà Nhi nghe được kể từ những ngày đầu tiên đến vùng đất này, khi sống chung với dì của cô. Dì không phải là người thân ruột của cô, nhưng là một người trong gia đình. Nhi đi theo dì để chăm sóc trong thời gian dì đang chữa bệnh. Mẹ Nhi nói rằng sau khoảng hai năm, cô sẽ quay lại với ba mẹ.
Nhi không buồn khi phải xa ba mẹ, thậm chí còn rất háo hức với chuyến đi. Cô tưởng tượng về những người bạn mới, hàng xóm mới và những trải nghiệm mới ở nơi mới. Vì từ nhỏ đến lớn, cô chỉ ở nhà với ba mẹ, ít được đi đâu.
Dì dẫn Nhi đi qua một con phố nhỏ nhưng đông đúc, sôi động. Dì nói rằng đó là con phố chính của thành phố, nơi mà mọi người đến mua sắm. Gần nhà, có chợ nhỏ nhưng đầy đủ mọi thứ, chủ yếu là thức ăn hàng ngày.
Nhà của dì nằm gần chân núi, khiến cho Nhi luôn cảm thấy hơi lạnh, có lẽ do khí hậu ở đây hoặc vì nhà gần núi. Cô nghe mọi người kể về những ngôi mộ cao kỳ lạ chỉ cách nhà dì khoảng một trăm mét. Dù bão lớn đã tàn phá nhiều nhà cửa và đồ đạc, những ngôi mộ ấy vẫn bền vững. Mọi người thường đến đó vào ngày rằm hoặc mùng một để cúng tế và trẻ con chơi đùa.
Bác hàng xóm của dì Nhi kể về sự tích của những ngôi mộ đó. Dù qua bao năm, không ai đến nhận hay cúng tế cho họ, nhưng mọi người trong làng vẫn giữ truyền thống. Hai ngôi mộ được cho là của một đôi trai gái yêu nhau, họ hy sinh vì tình yêu và được chôn cạnh nhau. Nhi nghe kể, lòng cô trào dâng sự thương cảm và yêu mến dành cho họ.