Trên blogradio.vn, những dòng thơ nhỏ nhẹ trong lòng cô nghe như những giai điệu tinh tế nhất từ trái tim anh truyền đi qua từng nhịp từng nốt đến trái tim cô.
Thơ bước đi chậm rãi trên bậc thang ba tầng, nơi cô thường đi học mỗi ngày, nhưng hôm nay là Chủ Nhật và cô vẫn đến trường. Thơ biết Phi đang ở đó, trong phòng tập, cố gắng luyện tập cho kỳ thi quan trọng sắp tới. Cô muốn tạo sự bất ngờ cho Phi, vì tối qua anh đã nói với cô là sáng nay anh bận nên không thể đến ăn sáng cùng cô được. Thơ biết Phi cố tình giấu điều này, vì cô thường ngăn cản anh làm vậy. Cô nói rằng cả tuần học ở trường đã làm mệt rồi, và Chủ Nhật cần dành cho việc nghỉ ngơi và sức khỏe của bản thân, nhưng Phi luôn cười và gật đầu để cô yên tâm. Nhưng khi quay đi, Thơ biết anh lại say sưa với cây đàn, và cô biết rõ Phi, khi anh bắt đầu chơi, dù có bão dữ, anh cũng không rời khỏi và không đứng dậy.
Thơ đứng sau lưng nghe Phi chơi đàn, tiếng piano vọng vang trong căn phòng rộng lớn, những giai điệu mà Thơ quen thuộc nhưng vẫn không phân biệt được là điệu nào. Thơ cố gắng nhớ, đúng vậy, đó là bản Sonata Trăng của Beethoven. Thơ nhớ rằng cô đã nhiều lần nói sai, khiến Phi cười, nhưng rồi anh cũng phải cười khi cô chỉnh sửa anh về đàn tranh, môn mà Thơ đã chọn khi vào trường, một học viện âm nhạc lớn nhất thành phố.
Phi và Thơ là bạn hàng xóm từ nhỏ, anh lớn hơn cô một tuổi nhưng trông anh chững chạc và như một người anh. Thơ nhớ những lúc cô khóc và làm phiền anh nhất, nhưng vì cô học giỏi và thường được anh khen nên cô tự phụ lắm. Theo thời gian, cả hai gia đình trở nên thân thiết với nhau, và rồi ba mẹ của cả hai hứa hẹn rằng Phi và Thơ sẽ là một cặp đôi.
Gia đình của Thơ không có ai có kỹ năng hoặc sở thích về âm nhạc, ba mẹ cô đều là giảng viên tại một trường đại học lớn về kinh tế. Gia đình của Phi cũng vậy, bố mẹ anh đều là cán bộ công sở và không quan tâm đến âm nhạc. Khi Thơ và Phi quyết định theo đuổi học viện âm nhạc, mọi người bất ngờ và ngạc nhiên. Thơ chọn đàn tranh, điều này khiến nhiều người kinh ngạc hơn nữa. Sau này, khi được thông báo rằng nếu tốt nghiệp loại giỏi, cô sẽ được ở lại trường làm giáo viên về âm nhạc, mọi người mới hiểu được khả năng của Thơ và cô được ba mẹ Phi mua một cây đàn piano để luyện tập mỗi ngày.
Thơ vẫn đứng đó nếu không nghe thầy phát ra tiếng tằng hắng từ sau lưng, cô quay lại và vội vã cúi đầu chào thầy.
- Chào em, sao không vào trong mà cứ đứng ở cửa mãi thế?
Thơ cảm thấy lúng túng và ngượng khi thầy hỏi.
- Dạ thưa thầy, em không muốn làm ồn, vì em biết tính cách của anh Phi, nếu làm phiền anh, anh sẽ không vui.
Đó là một người thầy của Phi, luôn ủng hộ và khuyến khích anh trong mọi tình huống. Thơ nhận ra rằng Phi đích thị là một người say mê âm nhạc, mỗi khi anh ngồi vào đàn, cả con người, tâm hồn và trái tim anh đều chìm đắm trong âm nhạc, dành hết cho cây đàn, dù có ai ở bên cạnh cũng không làm anh chệch hướng.
- Thầy, xin đừng nhắc đến em, để anh Phi tập trung vào việc chơi đàn.
Thơ ngồi xuống ghế đá trên sân trường và trong một khoảnh khắc, cô nhớ đến món quà sinh nhật đặc biệt mà Phi đã tặng cô. Đó là quà sinh nhật khi cô tròn mười tám tuổi, một món quà mà cô luôn trân trọng và nhớ đến. Mỗi khi sinh nhật đến, Thơ luôn kỳ vọng vào những món quà đặc biệt từ Phi. Cô nhớ rõ bài hát Phi sáng tác dành riêng cho cô, một bài hát mà Thơ đã hát nhiều lần và được mọi người yêu thích. Phi đặt tên cho bài hát là 'Tiếng Lòng Anh', để Thơ hiểu rằng anh dành trọn trái tim và âm nhạc cho cô.