Hài kịch “Trưởng giả học làm sang” được coi là một trong những kiệt tác của Mô-li-e, một nhà soạn kịch vĩ đại của Pháp trong thế kỉ XVII. Bộ hài kịch này bao gồm 5 phần, mỗi phần đều làm cho khán giả cười nghiêng ngả.
Sau khi hoàn thành lớp 4 về việc Ông Giuốc-đanh muốn trở thành nhà học giả, ta chuyển sang lớp 5 về Ông Giuốc-đanh mặc trang phục trang trọng. Để trở thành một người quý tộc, cần phải có kiến thức sâu rộng, biết về triết học, ngôn ngữ học, viết thư tình,... Nhưng chỉ vậy là chưa đủ. Còn phải trang trọng, phải mặc trang phục lễ nghi. Vì thế, ông Giuốc-đanh đã chi tiêu số tiền lớn để mua loại vải hoa cực kỳ tốt, thuê thợ may bộ trang phục “
Trong cảnh đầu tiên có 32 đoạn hội thoại giữa ông Giuốc-đanh và thợ may phụ trách. Do mong muốn được mặc trang phục lễ nghi, nên khi thợ may xuất hiện, ông Giuốc-đanh vừa vui mừng vừa than phiền: “Ồ! Bạn đến rồi à? Tôi gần như muốn mất trí với sự chờ đợi này của bạn đấy ”.
Nguyên là một người giàu có, thích tiến bộ, nhưng vì thiếu kiến thức nên ông Giuốc-đanh đã bị gã phó may lừa dối. Mọi thứ mà ông mua để may đều là hàng kém chất lượng. Mang giày mới, ông đã đứt hai mắt chỉ vì chúng quá chật. Nghe gã phó may nói giày sẽ dần rộng ra, ông Giuốc-đanh ngơ ngác đáp lại: “Vậy thì nếu tôi tiếp tục đứt mãi thì sẽ rộng hẳn”.
Trang phục của quý tộc thường được may bằng vải hoặc len, màu đen, có hoa văn, nhưng bộ lễ phục của ông Giuốc-đanh lại được may ngược hoa. Nghe phó may nói là phong cách của những người quý phái, ông Giuốc-đanh ngơ ngác hỏi: “Người quý phái mặc ngược hoa à? Ồ! Thế thì bộ áo này cũng được đấy!
Khi hỏi về vừa vặn của bộ áo, bộ tóc giả và mũ, ông Giuốc-đanh phát hiện ra rằng gã phó may đã cắt xén vải lễ phục để may cho mình. Ông cố gắng trách móc nhưng bị mời mặc thử bộ lễ phục và cuối cùng bị dắt đi bởi gã phó may tinh quái.
Lão Giuốc-đanh không chỉ bị lừa dối bởi gã phó may mà còn lộ ra bản chất của một kẻ ngốc nghếch như một con rối. Gã phó may mang theo bốn thợ phụ để mặc cho ông một cách trang trọng và đúng điệu. Ông chỉ cần cởi ra và mặc vào theo chỉ dẫn của họ, không cần phải nghĩ suy gì.
Sau khi mặc lễ phục, ông Giuốc-đanh bị bọn thợ phụ xin tiền thưởng. Giờ đây ông không còn là lão Giuốc-đanh nữa, mà là người được tôn trọng và tôn vinh. Ông trở thành một phần của tầng lớp quý tộc và thậm chí bị thợ phụ gọi là “Đức ông”.
Cảnh ông Giuốc-đanh mặc lễ phục đã diễn ra tại tư dinh của ông. Cùng với ông là gã phó may, một kẻ tinh quái lừa bịp; và những thợ phụ khôn ngoan biết cách xin tiền. Mô-li-e đã châm biếm và đả kích sự ngu ngốc, thói háo danh của Giuốc-đanh, minh họa cho sự học đòi vô ích của bọn trưởng giả. Tiếng cười trong vở hài của Mô-li-e không chỉ là niềm vui mà còn là sự phê phán sâu sắc về xã hội.
Lớp 5 của hồi 2 đã kết thúc bằng những tràng cười vui vẻ dành cho “Đức ông” lúc ông mặc lễ phục may ngược hoa! Một trưởng giả ngu dốt, một gã phó may láu cá, và những thợ phụ tinh ranh. Cuộc hội ngộ hiếm này đã làm nổi bật nghệ thuật châm biếm của Mô-li-e, mang lại những phút giây thoải mái cho khán giả, và đồng thời khơi gợi suy tư về những trò hề của trưởng giả. Trên sân khấu, cuộc sống cũng được tái hiện!