Đề bài
Đề bài: Em hãy miêu tả cô giáo (hoặc thầy giáo) của em trong một giờ học mà em nhớ nhất
Phương pháp giải - Xem chi tiết
- Lựa chọn cô giáo em ở trong một giờ học mà em nhớ nhất.
- Nhớ lại những điểm đặc biệt, hành động của cô giáo trong giờ học đó khiến em nhớ nhất
- Sắp xếp các ý thành một dàn bài
Dàn bài:
A. Mở bài:
- Giới thiệu cô giáo em đang say sưa giảng bài
B. Thân bài:
1. Tả bao quát cô giáo đang say sưa giảng bài:
- Đó là tiết học của cô Dung, cô dạy chúng em môn Tiếng Việt
- Chúng em đang nghe cô giảng bài
- Cô đang say sưa giảng bài
2. Tả chi tiết cô giáo đang say sưa giảng bài
a. Tả ngoại hình cô giáo đang say sưa giảng bài
Cô giáo em đang say sưa giảng bài rất xinh đẹp
Cô mặc một chiếc áo dài màu tím mộng mơ
Mái tóc của cô đen, dài và óng mượt
Cô mang đôi dép cao
Cô có đôi mắt đẹp
Đôi môi cô chúm chím rất xinh xắn
Mũi của cô cao
b. Tả cô đang say sưa giảng bài:
Cô giáo cầm quyển sách trên tay và cầm phấn một tay
Cô giáo vừa giảng bài vừa say sưa nói không dứt
Cô đi qua đi lại, vừa đi vừa nói
Vẻ mặt của cô rất trang nghiêm
c. Hình ảnh cô giáo đang giảng bài đối với em
Giọng cô giảng bài rất đầm ấm và trìu mến
Khi cô giảng cả lớp cũng im lặng để nghe
Cô giúp em hiểu bài hơn
Cô dạy chúng em từng li từng tí và chỉ dạy chúng em từ li
C. Kết bài:
Nêu cảm nghĩ của em đối với hình ảnh cô giáo đang say sưa giảng bài
Lời giải chi tiết
“Hạnh phúc khó khăn hơn
Mọi điều con đã thấy
Nhưng là con giành lấy
Từ hai bàn tay con”
Giọng đọc trầm ấm, truyền cảm của cô Dung ngày hôm ấy khi dạy bài tập đọc Sang năm con lên bảy lại thi thoảng lại vang lên trong tâm trí em. Cô Dung là cô giáo dạy em môn Tiếng Việt từ hồi lớp 4 cho tới bây giờ. Mỗi một bài giảng của cô đều khiến chúng em hiểu bài một cách sâu sắc và thêm yêu văn chương. Trong đó bài Sang năm con lên bảy , hình ảnh cô đang say sưa giảng bài, thực sự là một tiết học mà em không sao quên được.
Giờ học ngày hôm ấy cô Dung mặc một chiếc áo dài màu trắng tím vừa nhẹ nhàng, thanh thoát lại dịu dàng. Mái tóc dài đen mượt của cô được cô tết lại một nửa, vừa gọn gàng lại không làm mất đi nét nữ tính. Đôi dép cao gót lại càng làm tôn lên dáng người cao dáo, mảnh khảnh của cô. Cô đi đứng khoan thai, nhẹ nhàng, từ bục giảng xuống dưới tỉ mỉ quan sát chúng em học hành. Cô có đôi mắt to và đen, mỗi lần cô giảng bài em thích nhìn vào mắt cô, thấy long lanh lấp lánh như có cả ngàn sao trong đôi mắt. Khuôn miệng cô chúm chím, cô chỉ cần cười lên là mọi căng thẳng, áp lực vì việc học của chúng em cũng vì thế mà tan biến đi.
Tiết học ngày hôm ấy học bài thơ Sang năm con lên bảy, vẫn như mọi lần cô viết từng nét chữ to, rõ ràng trên đề bài và nội dung bài học. Một tay cô cầm quyển sách, một tay cô cầm viên phấn, giọng nói truyền cảm bắt đầu cất lên, giảng cho chúng em biết bao điều hay ở trong bài thơ. Những hình ảnh tuổi thơ trong sáng, thuần khiết hiện ra, rồi cả những đổi thay khi mỗi chúng ta đã trưởng thành tất cả đều như được hiện lên thật sinh động thông qua những lời cô giảng. Em vừa cặm cụi ghi chép, vừa muốn ghi nhớ tất cả những lời cô nói vào trong đầu.
Hình ảnh cô Dung khi đang giảng bài mãi là hình ảnh xúc động và khắc sâu vào trong tâm trí em. Mai này rời xa mái trường em sẽ chẳng thể nào quên những ngày tháng miệt mài học tập, nhớ mãi hình ảnh cô Dung say sưa giảng bài cho chúng em, nhớ giọng nói trầm ấm, truyền cảm của cô, nhớ cả từng hạt phấn vương trên mái tóc, vương trên quần áo cô.