Tiểu phẩm Tuyên truyền Phòng, chống bạo lực gia đình ấn tượng, ý nghĩa, giúp học sinh lớp 8 nắm vững kiến thức, dễ dàng áp dụng Bài 7: Phòng, chống bạo lực gia đình trong Sách giáo khoa Giáo dục công dân 8 Kết nối tri thức với đời sống.
Bên cạnh đó, còn giúp học sinh hiểu rõ hơn về những tổn thương, hậu quả mà bạo lực gia đình mang lại. Vậy hãy cùng theo dõi bài viết dưới đây của Mytour để sớm xây dựng, trình diễn tiểu phẩm Hãy cho con được đến trường tuyệt vời.
Yêu cầu: Cùng nhau trong nhóm tạo ra và biểu diễn một tiểu phẩm về chủ đề 'Phòng, chống bạo lực gia đình'.
Tiểu phẩm Hãy đưa con đến trường
I. Nhân vật chính:
- Ông Bảo
- Bà Trà (vợ của ông Bảo)
- Ông Bách (bạn của ông Bảo)
- Giáo viên chủ nhiệm.
II. Nội dung tiểu phẩm:
Phần 1. Tại quán rượu ở quê
Người kể (đọc): Ông Bảo và ông Bách là bạn của nhau từ hơn hai chục năm nay. Tại quán rượu ở quê, họ đang ngồi uống rượu và chia sẻ những câu chuyện về con gái của mình.
Ông Bảo: Tôi và ông ta thật là “may mắn”, con của chúng tôi như những viên ngọc quý, không có kẻ nào bàn luận về “đại sự” mà không lo ngại cho hương khói của họ trong tuổi già...
Ông Bách: Vậy gia đình ông đang tính đến việc mở rộng đàn con à? Tôi đã đặt mục tiêu cho vợ tôi rồi, sẽ phải sinh thêm một đứa con trai để có người ủy mình lúc già, dù là đứa thứ 5 hoặc thứ 10 cũng không thành vấn đề.
Ông Bảo: Vợ ông còn trẻ, còn khả năng sinh nở, còn giữ được sức khỏe, còn có thể sinh, chứ vợ tôi đâu có thể đẻ được nữa… Tôi đang suy tính cho con chúng đi làm, kiếm sống để bản thân nhẹ gánh hơn.
Ông Bách: Ồ, con gái của ông đã lớn lên rồi đấy phải không. Cho con gái học ít thôi, dành cho nó đi làm, vì sau này chẳng biết con gái có muốn lấy chồng hay không, việc học nhiều có thể là lãng phí công sức của mình phải không. Chẳng hạn, con bé nhà tôi năm nay đã 11 tuổi, đã có khả năng làm việc rồi. Từ khi dịch bệnh Covid bắt đầu vào đầu năm nay, tôi đã cho con nghỉ học, đi làm phụ bác bán hàng ăn. Mỗi tháng cũng kiếm được số tiền lớn đấy. Con đi làm mới có tiền để uống rượu…
Ông Bảo (hạnh phúc): Vậy à, phương pháp của ông thực sự tuyệt vời. Tôi sẽ học theo ông để con gái nhà tôi theo đuổi sự nghiệp như con gái của ông. Ông sẽ giúp tôi phải không?
Khi trên đường về nhà, ông Bảo nắm chặt chai rượu, bước đi lảo đảo. Trong lúc đi, ông vẫn nói lời tự kỷ và hát mấy bài hát một cách vô tư. “Rượu là sản phẩm từ gạo. Ta ở đây, uống rượu cũng giống như ăn cơm…”. Khi về tới nhà trong tình trạng say sỉn, vừa bước chân vào cửa, ông đã gọi to lên: “Con Hằng ơi, đâu rồi? Con Hằng ơi, ra đây với ba!”.
Bà Trà (đang bận rộn trong bếp, nhìn thấy chồng về trong tình trạng say xỉn, bà nhanh chóng chạy ra đỡ và dẫn vào nhà. Sau đó, bà tỏ ra buồn rầu và than vãn): “Trời ơi, ôi trời! Ông đi đâu mà giờ mới về? Lại còn say sỉn như thế này nữa, thật là đau lòng, mỗi ngày đều giống nhau”….
Ông Bảo đi vào loạng choạng, cất tiếng gọi lớn mà không quan tâm đến vợ đang dẫn mình vào nhà.
Ông Bảo: Không phải học hành gì cả! Vợ và con, chỉ đẻ ra đứa nào cũng vậy thôi…!
Bà Trà: Con nào cũng là con, tốt nhất là nuôi dạy chúng thành người, còn hơn là sinh thêm nhiều và phải lo lắng nuôi nấng chúng, chăm sóc để chúng trở nên tốt hơn!
Bà Trà dẫn ông vào nhà, ông Bảo đi vì say. Bà thở dài rồi rời khỏi.
Phần 2. Tại nhà của bà Trà
Sáng hôm sau, ông Bảo và bà Trà ngồi tại bàn uống nước nói chuyện trong khi Hằng đang đọc sách bên hiên nhà.
Ông Bảo (nói với vợ): Tôi suy nghĩ rồi, nhà chúng ta khó khăn, lại có nhiều con, còn Hằng đã trưởng thành. Nó học đi làm gì nữa, nhà 6 người mà có ít gì đâu.
(Dừng lại một chút, ông nhìn ra cửa nói tiếp): Hôm qua tôi nghe ông Bách kể, con gái út của ông ấy còn nhỏ tuổi hơn Hằng nhà ta mà đã kiếm được nhiều tiền lắm, không ít đâu. Ông ấy còn nói, nếu tôi đồng ý, ông ấy sẽ giới thiệu cho Hằng đi làm phụ bếp cho quán ăn của gia đình ông ấy ở thành phố. Đi làm, Hằng sẽ có tiền phụ thêm thu nhập cho gia đình, đồng thời sau này lớn lên nó cũng có nghề mưu sinh. Với lại, con đã lớn rồi, cũng cần phải rèn luyện để trưởng thành, ý bà thế nào?
Bà Trà: Nhưng con vẫn còn tuổi đi học. Dù gia đình ta khó khăn nhưng phải dốc lòng để con được học vấn. Có học vấn, sau này con mới có nghề nghiệp ổn định, đời sống mới nhẹ nhõm ông ạ! Ngày nay, con trai con gái cũng như nhau, con nào cũng là con ông ạ.
Hằng đang ngồi đọc sách, nghe bố, mẹ bàn việc nghỉ học để đi làm, em bước vào nhà, hai dòng nước mắt chảy dài. Em vừa khóc vừa lay vào vai bố nói: “Bố ơi con muốn được đi học. Bố cho con đi học đi, con sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để vừa học vừa giúp bố mẹ”. Quay sang mẹ ngồi bên, Hằng nói: “Mẹ nói với bố cho con đi học đi, con không muốn bỏ học đâu”.
Ông Bảo: (Cầm điếu cày, vê thuốc, rít một hơi dài, rồi chỉ tay, vẻ dứt khoát): Tao đã quyết rồi, không học với hành gì nữa cả! Con gái, con đứa học cho lắm cũng chẳng để làm gì. Với lại, mày không đi làm lấy đâu tiền còn nuôi một lũ em sau mày nữa. Mày ở nhà phụ mẹ đi kiếm tiền, rồi lớn thêm tí nữa lấy chồng là xong. Tao cũng chỉ lo được đến đây là hết sức rồi.
Bà Trà (vừa ôm con vừa quay sang thuyết phục ông Bảo): Ông ạ! Đúng là vợ chồng nhà mình còn nhiều khó khăn, nhưng tôi nghĩ cứ để con Hằng đi học. Nó mà thất học, các em của nó rồi cũng thế thôi. Cái nghèo cứ đeo bám mãi. Tôi sẽ cố kiếm việc làm thêm, rồi tăng gia sản xuất để các con đỡ khổ. Với lại con Hằng cũng phải cố gắng học cho tốt để bố mẹ nở mặt nở mày ra…
Ông Bảo: Tôi đã quyết rồi. Bà đừng bàn ngang nữa. Mà bà xem ở cái làng này, đứa con gái nào lớn mà chả phải đi làm. Đầy đứa có học hành gì đâu mà vẫn nên người đấy thôi. Với lại, có cố học thì học xong cũng chả có tiền đâu mà xin việc.
Bà Trà: Ông lại nói vậy rồi, đúng là ai lớn thì cũng phải đi làm. Nhưng muốn có việc làm tốt, thu nhập ổn định thì phải học. Ông thấy đấy, làng quê bây giờ cũng đổi khác nhiều rồi, không như trước nữa. Đấy, cái Loan, cái Huệ, con gái nhà cô giáo Hồng đầu làng đấy thôi, bố nó đi công tác xa có mấy khi về đâu, thế mà cả hai chị em đều học giỏi, tốt nghiệp đại học rồi. Học xong, chị em nó tự thân vận động thi tuyển rồi có việc làm, có mất đồng nào đâu. Lại còn được hưởng chính sách thu hút của thành phố nữa đấy.
Ông Bảo: Bà mơ mộng quá đấy, tôi đã quyết không được cãi. Từ mai con Hằng nghỉ học đi phụ bếp ở nhà hàng của người thân nhà ông Bách, tôi thu xếp rồi. Làm trái lời tôi là đừng có trách!
Nói rồi ông đứng lên đi ra ngoài. Hằng ôm mẹ khóc nức nở. Bà Trà ôm con vào lòng với nỗi buồn khôn tả, bất lực, mắt rưng rưng hai dòng lệ.
Phần 3. Hãy cho con được đến trường
Người dẫn truyện (đọc): Sau mấy ngày không thấy Hằng đến lớp, cô giáo chủ nhiệm đã tìm hiểu và biết được nguyên nhân câu chuyện. Cô đã cùng Ban đại diện cha mẹ học sinh đến nhà Hằng.
Tại nhà Hằng, cô giáo vừa đến, gọi cửa và ông Bảo ra mở cửa.
Cô giáo: Vâng, chào bác. Xin tự giới thiệu, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Hằng. Thấy Hằng không đến lớp mấy hôm nay, nên hôm nay tôi đến đây thăm và tìm hiểu tại sao.
Hằng vừa đi về, vẻ mệt mỏi, thấy cô chủ nhiệm, Hằng chào và vội vã về phía mẹ.
Ông Bảo (đứng dậy, gầm lên): Cô có hiểu chuyện của gia đình tôi không? Tôi là bố nó, tôi có trách nhiệm lo cho nó. Nhà nghèo, không đủ tiền nuôi 6 con nên tôi cho nó nghỉ. Thế thôi! Cô không cần phải khuyên bảo tôi về học hành của nó. Tôi tự lo được việc này.
Cô giáo: Vâng, bác hãy bình tĩnh. Việc Hằng đi học rất quan trọng, không như bác nghĩ đâu.
Ông Bảo: Tôi đã nói rồi, việc nhà tôi tôi lo, không cần cô quan tâm.
Cô giáo: Tôi hiểu hoàn cảnh kinh tế khó khăn của gia đình bác, việc bác phải cho con nghỉ học chắc bác cũng đau lòng lắm. Làm cha làm mẹ, ai cũng mong muốn con cái học hành tốt, có tương lai ổn định, nhưng...
Ông Bảo: Dừng lại, cô không cần phải giải thích. Tôi không cần cô phải dạy dỗ tôi. Việc nhà tôi, tôi đã quyết định, Hằng sẽ không đi học nữa. Nó phải đi làm. Không thể nuôi con mãi được, lớn lên rồi chứ còn bé gì. Và dù học hành đến đâu, nó cũng không thể như cô.
Hằng ngồi im lặng nghe bố mẹ và cô giáo nói chuyện.
Bà Trà (đang rót nước mời cô giáo và nhẹ nhàng nói với chồng): Ông ơi, cô giáo nói đúng đấy!
Ông Bảo: (giọng gắt gỏng): Bà đừng nói nhiều. Tôi đã quyết, hai mẹ con cứ làm như tôi nói. Rất hoan nghênh cô đã quan tâm đến cháu, nhưng bây giờ thì xin cô về.
Cô giáo đưa Hằng ra giữa phòng và nhìn vào bố mẹ Hằng với giọng nghiêm nghị:
Cô giáo: Các bác nhìn này, em Hằng mới chỉ 12, 13 tuổi, tuổi thơ phải được vui chơi, học hành… Bác bắt em bỏ học sớm và đi làm là vi phạm quyền và nghĩa vụ của trẻ em đấy.
Ông Bảo: Cái gì? Trẻ em có quyền à? Quyền ở tôi, không có pháp luật gì cả!
Cô giáo: Thưa bác, Việt Nam là nước thứ hai trên thế giới và là nước đầu tiên của Châu Á đã phê chuẩn Công ước Liên Hợp Quốc về quyền trẻ em. Luật Trẻ em năm 2016 cũng quy định rõ các quyền của trẻ em như quyền sống, quyền được bảo vệ, quyền phát triển và quyền đến trường. Pháp luật cũng cấm sử dụng lao động trẻ em, cản trở việc học tập của trẻ em…
(Dừng lại một chút, cô tiếp tục giải thích): Đó là quy định của pháp luật, chúng ta phải tuân thủ và thực hiện cho đúng. Bố trí làm việc không ảnh hưởng đến giờ học tại trường của Hằng.
Ông Bảo: Sao lại phải quan tâm đến quyền lợi pháp lý nhiều đến thế. Tôi đã nói rồi, trong gia đình này, quyền lực thuộc về tôi, là của tôi. Cô nói nhiều quá đi. Có bao nhiêu đứa trẻ phải kiếm sống, làm đủ thứ nghề như xây dựng, phụ hồ, kéo xe… cũng vẫn sống được. Có làm thì mới có ăn thôi!
Cô giáo: Bác Bảo ạ, mong bác suy nghĩ lại và đồng ý cho Hằng quay trở lại trường học. “Trẻ em như búp trên cành, biết ăn, biết ngủ, biết học hành là ngoan”. Trẻ em là tương lai của đất nước. Để phát triển những mầm non tương lai, không những gia đình, nhà trường mà toàn xã hội cũng cần quan tâm giáo dục và tạo điều kiện để các cháu được phát triển. Trong lớp, em Hằng là một học sinh giỏi và rất ngoan, các bác nên tiếp tục cho cháu đi học. Chỉ có học mới nâng cao tri thức và sẽ là đôi cánh chắp cánh ước mơ thoát nghèo bác ạ!
Mẹ Hằng ôm con gái, nhìn cô giáo rồi nói với chồng:
Bà Trà: Ông ơi! Cô giáo nói đúng đấy. Thôi thì vì con, nể lời cô giáo, ông cho con Hằng đi học trở lại đi. Tôi sẽ cố gắng làm thêm việc phụ để có thêm thu nhập, chi tiêu tằn tiện để con được đi học. (Bà nhìn sang cô giáo nói tiếp): Mong cô thông cảm, cũng vì gia đình đông con, nhà nghèo nên cháu Hằng mới thiệt thòi như vậy. Cho cháu đi làm, tôi và bố nó cũng thương con lắm. Hôm nay cô giáo nói những điều hay ý đẹp, mà đẹp cho tương lai con gái chúng tôi, tôi cũng hiểu hơn rồi cô ạ!
Cô giáo: Cuộc đời hai bác đã vất vả, lam lũ rồi. Nếu để Hằng bỏ học, tương lai của cháu sẽ mơ hồ. Hãy để cháu học, hãy cho cháu cơ hội.
Ông Bảo (cố vớt vát): Thì.., thì… tôi cũng chỉ đang nghĩ đến việc cho con đi làm để gia đình có thêm thu nhập thôi. Chưa nghĩ sâu xa như cô vừa nói! Mong cô thông cảm cho tôi.
Cô giáo: Vâng, hiểu và cảm thông hoàn cảnh gia đình bác, tôi đến để động viên bác cho cháu đến trường. Ban đại diện Hội cha mẹ học sinh cũng trích một phần trong Quỹ khuyến học của trường, giúp gia đình ta bớt khó khăn hơn đấy bác ạ!
Ông Bảo (Ngồi lặng lẽ không nói nữa. Ông đi lại bên con gái, giọng nói của ông dịu xuống): Ừ, chỉ vì nhà mình nghèo, con đông nên bố mới đành lòng như thế, cho con đi làm bố cũng thương lắm.
Hằng (ôm bố thủ thỉ): Bố! Con biết bố mẹ khổ tâm vì chúng con. Con sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ lòng bố mẹ và thầy cô. Ngoài giờ học trên lớp, con sẽ phụ giúp bố mẹ những việc gia đình, trông nom các em để bố mẹ đỡ vất vả. Bố cho con đi học trở lại nhé!
Ông Bảo: Ừ, con hãy cố gắng học thật tốt để trở thành người có ích nhé. Rồi ông cầm tay Hằng tiến lại gần cô giáo vẻ hối hận: Xin lỗi cô, tôi đã giận dữ quá. Những lời của cô làm tôi cảm thấy xấu hổ với chính mình và con gái của tôi. Tôi đã nhận ra và xin gửi gắm con gái tôi, nhờ cô giáo giúp cho cháu quay lại học tập và tiến bộ.
Ông Bảo (đến bên vợ): Tôi sẽ quyết tâm từ bỏ rượu và cùng bà tích cực làm việc để có thêm tiền cho các con ăn học. Bà hãy tha lỗi cho tôi nhé!
Hằng không còn nhìn cô giáo mà lại quay sang bố, mẹ với tâm trạng đầy xúc động. Ngày mai, em lại được đi học.