Sự Thật Tâm Lý Về Mối Quan Hệ “Tưởng Là” Bạn Thân Thời Nay, Sẽ Như Thế Nào?
Đúng Là Kỳ Lạ Đấy, Cùng Học Đại Học, Bạn Cùng Phòng, Cùng Ăn Cơm Đi Chơi, Cùng Nói Chuyện Nhưng Lại Có Cảm Giác Tất Cả Mọi Người Không Thực Sự Là Bạn Của Nhau
Tôi Có Một Đứa Bạn, Nó Suốt Ngày Chê Tôi Béo Chọn Đồ Xấu, Chê Kiểu Thẳng Thừng Không Ngại Gì Ấy. Có Thể Là Do Nó Nói Xong Thì Tôi Cũng Hay Cười Hưởng Ứng Như Thể Không Có Chuyện Gì.
Nhiều Lần Tôi Nói Dự Định Sau Này Sẽ Làm Gì Đó, Thì Nó Đã Cười Hềnh Hệch Rồi Gạt Đi Kiểu Thôi Mày Hâm Vừa Thôi.
Ai Nhìn Vào Cũng Bảo Thân, Nhưng Tôi Cảm Thấy Nó Không Tôn Trọng Những Điều Tôi Nói Lắm
Ngày Nào Đi Học Chung Thì Bám Nhau Như Sam Ăn Uống Chơi Bời Nói Xấu Một Đứa Mà Cả Hai Cùng Ghét.
Còn Khi Nào Nghỉ Thì Cũng Chẳng Thấy Mặt Nhau Đâu, Đến Lướt Facebook Thấy Nó Đăng Status Cũng Ngại Vào Comment.
Tôi Với Nó Bắt Đầu Một Tình Bạn Từ Ghét Chung Một Đứa Con Gái. Và Kết Thúc Tình Bạn Vì Một Thằng Con Trai.
Bạn “Tưởng Là Thân” Tức Là Những Kẻ Chẳng Có Gì, Chỉ Như Những Gì Gọi Là “Bạn Vãng Lai”, Thỉnh Thoảng Gặp Nhau, Cười Với Nhau, Ăn Uống Với Nhau.
Họ Chẳng Quan Tâm Mình Có Khuyết Điểm Gì, Có Tổn Thương Gì.
Tất Cả Những Thứ Bạn Bè Và Bạn Vãng Lai Đấy Đầy Tràn Ngoài Đường. Và Nếu Chúng Ta Tâm Sự Chuyện Mình Bị Thối Chân Chẳng Hạn Thì Yên Tâm Đi, Những Kẻ Ấy Không Nhìn Chúng Ta Khinh Bỉ Lắm Đâu.
Vì Họ Cũng Chẳng Quan Tâm Đến Ta Lắm Đâu.
Bạn Nhậu Thì Đông Lắm, Có Ở Khắp Nơi Và Thậm Chí Nói Xong Còn Vỗ Vai Nhau.
Dần Dần Chúng Ta Sẽ Nhận Ra Rằng, Càng Là Bạn Vô Thưởng Vô Phạt, Càng Ít Giá Trị Với Nhau, Càng Ít Phán Xét Con Người Của Nhau, Càng Dễ Tạo Ra Cảm Giác Thân.
Có Một Sự Thật Tâm Lý Là: Mỗi Mối Quan Hệ Thực Chất Là Một Gánh Nặng.
Cho Nên Bạn Sẽ Nhanh Chóng Phát Hiện Ra Rằng, Càng Những Người Bạn Vãng Laí, Thuận Mồm Thuận Miệng, Thì Họ Càng Hay Nói Những Câu Vô Thưởng Vô Phạt.
Khi Ta Nói Ra Những Rắc Rối Của Mình, Họ Thường Hay Nói Rằng: “Ôi Chuyện Này Cậu Không Phải Nghĩ Đâu, Chuyện Này Tớ Gặp Rồi, Ông Chú Tớ Cũng Bị”, Hay “Ôi Tớ Có Đứa Bạn Cũng Bị Thế”.
“Cậu Cứ Lên Mạng Search Cái Ra Luôn”. “Hay Là Cậu Mua Cái Lót Chân Đi, Bớt Hôi Chân”, “Cậu Đi Giày Đi, Nếu Đi Giày Đau Quá Cậu Đi Dép Gì Đấy Đi”…
Nghe Bề Ngoài Lại Rất Thân Ái, Rất Tình Nghĩa, Nhưng Thật Ra Chẳng Có Tí Sức Nặng Nào.
Có Một Kiểu Người Rất Tự Tin “Tôi Có Hàng Chục Bạn Thân”, Nhưng Xét Theo Tâm Lý Thì Người Đấy Đã Hoàn Toàn Đánh Mất Mình Trong Cuộc Đời Rồi.
Không Còn Thực Sự Là Mình, Không Còn Tự Nhiên, Không Còn Tự Tin, Thậm Chí Không Còn Sĩ Diện. Chỉ Còn Quen Hưởng Thụ Với Nhau Cùng Nhau Thôi, Thì Mới Có Cái Kiểu “Một Đống Bạn Thân” Như Thế
Nếu Bạn Nói Chuyện Với Những Người Như Ông Phạm Nhật Vượng Chẳng Hạn, Hoặc Những Người Rất Thành Đạt Trong Xã Hội, Như Jack Ma Hay Bill Gates, Nếu Hỏi Họ “Ai Là Người Bạn Thân?” Họ Chỉ Có Thể Kể Ra Một Vài Người Bạn.
Những Người Bạn Đấy Của Họ Là Người Chia Sẻ Về Lí Tưởng, Giá Trị, Những Người Chia Sẻ Về Những Kỷ Niệm, Về Sự Trung Thành, Về Một Giá Trị, Tình Cảm Với Nhau.
Đó Là Những Thứ Không Thể Đo Đếm Và Cực Kỳ Hiếm Có Trong Đời. Thậm Chí, Họ Có Thể Từ Bỏ Việc Nói Ra Tên Những Người Thân Thiết Với Mình – Chuyện Đấy Rất Bình Thường.
Đấy Là Những Người Có Tình Bạn Đích Thực. Họ Thành Công Nhờ Đã Vượt Qua Những Ảo Tưởng Cuộc Đời.
Tình Bạn “Tưởng Là Thân” Giống Như Bức Ảnh Đen Trắng Đã Ố Màu, Vẫn Muốn Giữ Lại Ngắm Nhìn Nhưng Kì Thực Chẳng Thể Nhìn Ra Được Gì Nữa, Nhưng Lại Phân Vân Giữa Việc Nên Lưu Giữ Hay Bỏ Đi.