Tôi cảm nhận họ đang ngồi bên cạnh, vuốt nhẹ lưng tôi, xoa tay tôi, và vòng tóc mềm mại. Tôi nghe được tiếng họ nói chuyện, điều đó khiến tôi rất hạnh phúc...
Trong quá khứ, khi tôi tỉnh táo, nghĩa là không có tiếng nói nào khuyến khích tôi trong tâm trí, ông vẫn thường dẫn tôi qua những con phố cổ xưa của Sài Gòn. Đó chính là nơi cha lớn lên, nơi ông trải qua những năm thanh xuân đầy biến động với thuốc và những ảo giác. Một trong những ký ức quý giá của ông là cuộc gặp gỡ với mẹ, người có vóc dáng mảnh mai và gương mặt dịu dàng.
Mẹ tôi mất ngay sau khi sinh tôi vài phút. Tiếng khóc đầu tiên tôi biết chính là để khóc mẹ mình. Tôi chưa từng nghĩ rằng tôi đã mồ côi khi chưa kịp ngửi thấy mùi cuộc sống này. Cha tôi mắc bệnh nặng hơn từ đó. Không ai cho tôi ở bên cha, vì họ sợ điều đó sẽ gây nguy hiểm cho tôi. Tôi được một người dì chăm sóc và lớn lên xa cha. Mọi người lo lắng, bệnh trầm cảm này chắc chắn là dấu hiệu di truyền trong gia đình.
Tôi sống trong cùng một thành phố với cha. Dù chúng tôi ít khi gặp nhau khi tôi nhỏ, nhưng trong tâm trí tôi, cha luôn ở bên, nhưng không thể nhìn thấy. Khi có tự do lựa chọn, tôi tìm trong kí ức những nơi cha và tôi đã từng đi qua. Tôi đi qua những con đường đó, tưởng tượng về cha, đầy niềm vui và nỗi đau.
Mọi người nghĩ rằng tôi an toàn vì tôi không biết về cha. Nhưng họ đã sai. Tôi an toàn vì tôi hiểu cha. Tôi từng thăm cha trong những lần ông được 'giam cầm', nhưng không có dấu hiệu ganh đua, tham vọng. Tôi thấy cha yên bình, một mình trong căn phòng. Đôi mắt ông chỉ nhìn về một điểm nhất định. Đó là chiếc chong chóng mà tôi đã làm cho ông khi tôi còn học cấp ba. Lúc đó, tôi mặc áo dài trắng và tóc đen buộc phía sau. Cha vui sướng khi thấy tôi, và bác sĩ nói rằng tinh thần ông rất tốt. Cha đi dạo khắp nơi với chiếc chong chóng, hát một bài hát ngọt ngào. Tôi không sợ cha, tôi chỉ muốn yêu thương ông.
Cha mẹ chỉ để lại số tiền cho tôi đến khi tôi 18 tuổi, khi tôi thi đỗ vào Đại học Ngoại ngữ thì hết. Đó là điều dì tôi nói. Dì nói, bây giờ các em cũng lớn rồi, dì đã làm việc vất vả nên không thể lo cho tôi được. Nếu tôi muốn học, tôi phải tự ra ngoài tự lập. Dì đã đảm bảo tôi đến 15 tuổi. Giờ đây, tôi có thể gặp cha và theo đuổi những điều tôi muốn.
Tôi đăng tin tìm bạn ở ghép trên mạng, không gần trường chuyên thành phố nhưng gần nhà cha tôi. Mỗi chiều sau học tôi thường trở về để trò chuyện với cha. Khi cha yên bình, không ai làm phiền, không có tiếng la hét, cha cười nghe tôi kể về mẹ. Tôi và cha, mẹ là sợi dây duy nhất nối chúng tôi. Mẹ vẫn ở đây và chạm vào tay cả hai chúng tôi. Cha nhìn tôi với ánh mắt yêu thương, rồi ông nắm lấy tay tôi.
'Con vào cấp ba rồi, cha mừng con.'
Cha cho tôi một bọc nhỏ, đó là những lá thư và tiền được xếp gọn gàng.
'Khi tinh thần ổn định, cha vẫn làm việc, con thấy không, trên bàn làm việc của cha, cha đang dịch sách.'
'Cha.'
Tôi chỉ nghe tiếng ấy rồi lặng thinh. Cha tôi vẫn làm việc, cố gắng sống mỗi ngày như bình thường. Bác sĩ nói cha đang dần bình phục, thần kinh ông đã cải thiện. Buổi tối, cha không gào thét nữa.
Chị khuyên tôi đừng hy vọng quá nhiều. Những người sắp ra đi có thể khiến hy vọng cuối cùng cháy lên. Tôi ra khỏi phòng không vì tôi ghét chị dập tắt hy vọng của tôi, mà vì chị nói đúng điều tôi lo lắng.
Đêm đó, khi tôi về, chị vẫn để đèn sáng chờ tôi.
'Ba của chị mê 3 năm và ông ấy tỉnh lại một lần, sau đó ra đi vĩnh viễn. Chị biết cha Linh có thể không như vậy nhưng hy vọng quá, đôi khi làm chúng ta đau lòng hơn'.
Đó là lần đầu chị nói về gia đình khi chị biết hết về tôi. Tôi nhận ra mình đã tự tâm trí đến mức nghĩ chỉ mình mình bất hạnh. Lần đầu tiên, chị cho tôi hiểu chị và cũng là hiểu tôi.
Tôi và chị gắn bó hơn. Không cảm giác cô đơn như khi ở nhà dì nữa. Tôi dẫn chị thăm cha, chị im lặng hoặc đi quanh trong khi tôi nói chuyện cùng cha. Nhưng mỗi khi bắt gặp ánh mắt chị, tôi nhìn thấy nụ cười mỉm rất trìu mến, như ánh mắt của mẹ tôi.
Tôi không biết nhiều về chị. Chị luôn bận rộn với công việc, thường về khuya. Chị chỉ để tôi trả một phần tiền nhà và chị chịu phần còn lại. Chị muốn giúp đỡ vì tôi là sinh viên. Tôi tìm công việc dịch thuật để tự lo cho mình. Tôi biết ơn cha vì khả năng học ngoại ngữ và dịch thuật của ông, và tôi muốn theo đuổi con đường này.
Cha tôi đã qua đời. Ông tự thả mình từ sân thượng vì ông nghĩ mình như một chiếc chong chóng muốn bay cao. Tôi cảm thấy chong chóng đó giết cha mình và tôi đã tạo ra nó. Cảm giác này khiến tôi sợ hãi và hối hận.
Cha tôi qua đời và đột ngột chị cũng ra đi. Chị để lại tất cả cho tôi và trả tiền thuê nhà một năm. Tôi tự hỏi tại sao chị lại làm như vậy với tôi. Chúng tôi chỉ là những bèo nước gặp nhau sao.