Bài văn Cảm nhận bài Những đứa trẻ xuất sắc nhất, ngắn gọn, bao gồm dàn ý chi tiết, sơ đồ tư duy và các mẫu văn được tổng hợp và lựa chọn từ những bài văn xuất sắc nhất của học sinh lớp 9. Hy vọng với cảm nhận về bài Những đứa trẻ này, các bạn sẽ thích và viết văn tốt hơn.
Tinh thần của bài Những đứa trẻ (hạng cao)
Cảm nhận bài Những đứa trẻ - Mẫu số 1
Con người ai cũng trải qua tuổi thơ, thời kỳ ngây thơ bước vào cuộc sống. Nhưng không phải tất cả đều được ghi nhớ. Những kỷ niệm đắng ngắt hoặc ngọt ngào đọng lại trong tâm trí, hoặc phiêu bồng bay xa, chỉ những kí ức như thế mới không bao giờ phai mờ và trở thành hành trang đồng hành suốt cuộc đời. A-li-ô-sa và các đứa trẻ nhà ông đại tá Ốp-xi-an-ni-cốp, mặc dù có hoàn cảnh sống và bản chất xã hội khác nhau, nhưng trong thế giới của tuổi thơ, sự khác biệt đó chưa đủ để tạo nên một bức tường ngăn cách.
Ngoài ra, họ cùng chia sẻ một nỗi buồn giống nhau: mất mẹ, mất đi nguồn tình yêu lớn nhất trong cuộc đời. Tuổi thơ là thế giới chung của họ. Họ tìm đến nhau theo cách của trẻ con: không thông qua cánh cửa chính. Đôi khi, các em nhà Ốp-xi-an-ni-cốp thấy thằng bé treo trên cây, hay qua lỗ nhỏ, ngách của hàng rào, họ trò chuyện với nhau bằng những cử chỉ không quá lịch sự: ngồi xổm hoặc quỳ xuống và chỉ 'thì thầm với nhau' vì sợ bị ông đại tá phát hiện. Nơi họ trò chuyện không phải lúc nào cũng là phòng khách, thậm chí chỉ là trên chiếc xe trượt đã hỏng dưới mái nhà kho. Nhưng những cuộc gặp gỡ bí mật ấy là một thế giới kỳ diệu, cả họ đều hạnh phúc, cảm động, chúng 'ngắm nhìn nhau và nói chuyện rất lâu'. Câu chuyện mà họ kể cho nhau không cần phải quan trọng, hoặc về 'những con chim họ bắt được đang sống ra sao và nhiều câu chuyện trẻ con khác', về phép màu làm cho người chết sống lại như thật, không hề thêm bớt. Hầu hết đều được lấy từ kho truyện cổ tích của bà ngoại nên nếu có chỗ nào quên, A-li-ô-sa sẽ về nhà 'hỏi lại bà tôi' đã. Những câu chuyện không ngán ngẩm mà họ kể cho nhau khiến cả người kể lẫn người nghe đều thích thú, người kể mê mải, người nghe nếu có thắc mắc sẽ được A-li-ô-sa giải thích và nhấn mạnh để không thể không tin. Cả ba anh em nhà Ốp-xian-ni-cốp, đặc biệt là hai đứa em, đều 'lắng nghe im lặng'.
Anh cả đã sở hữu trí thông minh, biết cười, trong khi em út thì 'nín lặng và phồng má'. Tuổi thơ bay bổng, bay vào không gian, trở về quá khứ với 'ngày xưa, trước kia, đã từng...'. Dường như thằng anh nhà Ốp-xian-ni-cốp sống trên trái đất này hàng trăm năm, không chỉ mười một năm như tuổi của mẹ và cha. Mối quan hệ thân thiết giữa các em nhà Ốp-xian-ni-cốp xuất phát từ tuổi thơ mơ mộng nhưng cũng là do thiếu vắng tình thương. Ban đầu, khi các em nhà ông đại tá bị đánh đòn, A-li-ô-sa 'không thể tin nổi'. A-li-ô-sa tưởng rằng chỉ có mình bị đánh vì không còn ai che chở (mẹ đã đi lấy chồng), còn con nhà quan chức giàu có thì sao lại phải chịu trừng phạt. Nhưng nguyên nhân dẫn đến việc bị đánh chỉ vì đi chơi với con nhà dân thường hèn hạ, tức là một lý do không hợp lý, A-li-ô-sa tức giận 'thay mình thay các em'. Sau này, A-li-ô-sa mới hiểu nỗi đau của các em, một nỗi đau mà chính anh cũng phải chịu đựng, một nỗi đau mà các em chưa kịp biết, chưa kịp nói thành lời. 'Vậy các em có mẹ không?' - câu hỏi được đặt ra như một lời nguyền. Nhưng khi nghe các em trả lời, một em nói 'không', một em nói 'mẹ thứ', A-li-ô-sa quyết định 'Mẹ thứ là dì ghẻ', em đã tìm ra câu trả lời ngay lập tức. Hai từ đáng sợ ấy được nói ra, với các em nhà ông đại tá, như một cú sốc. Chúng 'ngồi gần nhau như những con gà con' lạc lõng và tội nghiệp. Còn A-li-ô-sa, qua những câu chuyện cổ tích của bà, nhận ra nỗi buồn của những đứa trẻ mất mẹ, sống với người mẹ thay vì 'mẹ thật', giúp A-li-ô-sa nhận ra điều mà bọn trẻ giấu kín suốt thời gian dài là 'chưa bao giờ chúng nói một lời nào về bố và về dì ghẻ'. Mặc dù khá thoáng qua nhưng hình ảnh dì ghẻ vẫn nặng nề, làm mờ đi không khí hồn nhiên, vui tươi của các em.
A-li-ô-sa, một người quen với những câu chuyện cổ tích kể từ bà nội, nhận biết được sự tự do và sự bắt buộc trong gia đình, đặc biệt là với ông đại tá, khiến em 'sợ đến nức nở' khi bị đuổi ra khỏi nhà.
Trong thế giới của Go-rơ-ki, hình ảnh của những bà tiên và ông bụt tưởng chừng như hiền lành và hạnh phúc, tạo ra một sự tương phản sắc nét với cái xấu xa và độc ác. Họ che chở và dung hòa, đặc biệt là đối với những đứa trẻ bất hạnh. Hình ảnh của người bà xuất hiện liên tục trong tâm trí của mỗi đứa trẻ, như một nguồn an ủi và niềm vui.
Trong sự dẫn dắt này, mỗi nhân vật được vẽ nên với đặc điểm riêng, như các con ông đại tá. Mặc dù có điểm chung trong sự trong sáng và ngây thơ, nhưng hành động của họ đã phản ánh sự che chở bẩm sinh. Với nội dung sâu sắc, tác phẩm tạo ra những dòng văn tuyệt vời. Nó thực sự là sự kết hợp tuyệt vời giữa sự dung dị và tài năng.
Tóm tắt Cảm nhận về bài Những đứa trẻ
1. Giới thiệu
- Giới thiệu tác giả Go-rơ-ki: Một nhà văn Nga nổi tiếng với những câu chuyện tự thuật.
- Thời thơ ấu và đoạn trích “Những đứa trẻ”: Thời thơ ấu là một trong ba tiểu thuyết tự thuật nổi tiếng của Go-rơ–ki, đoạn trích 'Những đứa trẻ' là một phần của đó.
2. Phần chính
a. Hoàn cảnh đáng thương của các em nhỏ
- Câu chuyện về ba anh em trong gia đình ông đại tá và các đoạn trích đặc biệt làm nổi bật tinh thần nhân văn của Aliosa và các em:
+ Aliosa sống cùng ông bà, thường xuyên bị ông đánh, niềm vui duy nhất là sự quan tâm của người bà
+ Ba đứa trẻ của ông đại tá, mặc dù sống trong gia đình giàu có, nhưng lại thiếu đi tình thương khi mẹ chúng qua đời và bố chúng đi lấy người khác
⇒ Tình huống đáng thương của các em
b. Tình bạn trong sáng của tuổi thơ
- Mối quan hệ bạn bè nảy nở giữa Aliosa và ba đứa trẻ hàng xóm, vượt qua bất kể khoảng cách xã hội:
+ Họ cùng nhau trò chuyện, trò chuyện với những chú chim ⇒ Tính trong sáng ngây thơ
+ Ba đứa trẻ hàng xóm chia sẻ với Aliosa về người mẹ của họ
+ Aliosa cũng chia sẻ với chúng về những câu chuyện cổ tích mà bà cậu bé thường nghe
⇒ Với tâm hồn trong sáng và nhạy cảm, bốn đứa trẻ chơi với nhau vui vẻ, sự đồng cảm về cảnh ngộ đã gắn kết những trái tim của tuổi thơ như chúng
c. Tình bạn trong sáng gặp trở ngại
- Tình bạn trong sáng của bốn đứa trẻ bị ngăn cản bởi bố đại tá của ba đứa hàng xóm:
+ Lão ông đại tá lão lớn xuất hiện, với bộ ria trắng và đội chiếc mũ xù lông, thô bạo 'nắm lấy vai đuổi Aliosa ra khỏi cổng'
+ Trận đòn của ông ngoại cùng kế hoạch mưu mô của bác Pi ốt đã khiến Aliosa bị cấm chơi với mấy đứa con của ông đại tá
⇒ Chính người lớn, với sự lạnh lùng và không quan tâm đến cảm xúc của những đứa trẻ, đã làm cho mối quan hệ tuyệt vời của chúng bị ngăn cản
d. Mặc dù bị ngăn cản, tình bạn vẫn tiếp tục
- Mặc dù gặp phải những trở ngại từ hai bên, tình bạn trong sáng của tuổi thơ vẫn tiếp tục:
+ Aliosa vẫn tiếp tục chơi với ba đứa bạn kia và mối quan hệ giữa chúng 'càng ngày càng trở nên thân thiết'
+ Chúng đã bí mật tạo ra 'một lỗ hổng hình bán nguyệt', núp dưới bụi cây rậm 'nói chuyện kín đáo với nhau', chúng nói về cuộc sống, về những con chim, về nhiều chuyện trẻ con khác
⇒ Một tình bạn trong sáng tự nhiên mà không có gì có thể làm tan vỡ
3. Tổng kết
- Tóm tắt những điểm nổi bật về nội dung và phong cách của đoạn trích Những đứa trẻ
- Phác họa suy nghĩ cá nhân về tình bạn chân thành tuyệt vời giữa nhân vật “tôi” và ba đứa trẻ hàng xóm
Sơ đồ tư duy Cảm nhận bài Những đứa trẻ
Cảm nhận bài Những đứa trẻ - mẫu 2
Mác xim Go-rơ-ki là một nhà văn nổi tiếng người Nga, ông có nhiều tác phẩm độc đáo, thu hút sự say mê của nhiều thế hệ độc giả không chỉ ở Nga mà còn trên toàn thế giới. Go-rơ–ki phản ánh hiện thực qua văn chương của mình một cách sâu sắc, toàn diện; ông được coi là một trong những nhà văn hiện thực nổi tiếng nhất của Nga.
Trong số tác phẩm của ông, “Thời thơ ấu” là một tác phẩm được rất nhiều độc giả Việt Nam biết đến, trong đó có đoạn trích “Những đứa trẻ” được sử dụng trong sách giáo khoa ngữ văn lớp 9. Tương tự như “Những ngày thơ ấu” của Nguyên Hồng, tác phẩm của Go-rơ-ki cũng nói về thời thơ ấu. Đoạn “Những đứa trẻ” gây xúc động với tình bạn và tình yêu thương của cậu bé Aliosa với người bà. Qua đoạn này, độc giả có thể hiểu hơn về kí ức thơ ấu của Go-rơ-ki.
Cuộc sống của Go-rơ-ki đầy khó khăn, nhưng cậu bé vẫn có những người thân yêu, những người hàng xóm biết quan tâm. Qua câu chuyện, ta thấy được lòng hồn nhiên, thân thiện của cậu bé và tình bạn vượt qua mọi rào cản.
“Những đứa trẻ” nói về tình bạn ấm áp của nhà văn với những người bạn thời thơ ấu. Tình bạn trong sáng, cảm động, không bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ phức tạp của người lớn.
Trong cuộc sống của Go-rơ-ki, cậu bé luôn khát khao có bạn bè, muốn chia sẻ với những người xung quanh. Qua câu chuyện, ta thấy được sự thủy chung, hồn nhiên của tình bạn tuổi thơ.
Cảm nhận bài Những đứa trẻ - mẫu 3
Đề tài về tuổi thơ luôn thu hút mọi độ tuổi đọc giả. Người lớn muốn đọc lại kí ức thơ ấu của mình. Trẻ con muốn biết họ được miêu tả như thế nào trong sách, liệu họ giống với những đứa trẻ khác hay không. Mác-xim Go-rơ-ki, một nhà văn tài năng, đã tạo ra tác phẩm kinh điển mang tên 'Thời Thơ Ấu'. 'Những Đứa Trẻ' là một đoạn trích được lấy ra từ tác phẩm này. Nó vừa thơ vừa hiện thực, thể hiện rõ tài năng của tác giả.
Muốn trưởng thành, mỗi người đều phải trải qua tuổi thơ với những bước đi đầu tiên. Dù tuổi thơ có như thế nào, khi lớn lên, chúng ta vẫn nhớ về nó. Không phải tất cả kí ức đều được ghi nhớ, nhưng những trải nghiệm đắng ngọt sẽ luôn ở trong tim. Chúng trở thành hành trang trong cuộc hành trình của cuộc sống. Dù cuộc sống và tầng lớp xã hội khác biệt, A-li-ô-sa và các bạn nhỏ của ông đại tá Ốp-xi-an-ni-cốp vẫn gắn bó. Sự chia cắt xã hội chưa đủ lớn để tách rời họ. Mất mẹ là mất một nguồn yêu thương to lớn. Tuổi thơ của họ là thế giới ánh sáng, và qua đó, họ tìm thấy nhau, kết nối qua những góc khuất ít người để ý. Những cuộc gặp gỡ bí mật kia mang lại niềm vui và cảm động. Dù chỉ là trò chuyện nhỏ nhặt, nhưng đó cũng là kí ức đẹp đẽ trong tuổi thơ.
Không chỉ giống nhau ở việc chúng đều là những trái tim mơ mộng, chúng còn chia sẻ cùng một quá khứ đau buồn khi thiếu vắng tình thương. Điều này đã làm cho họ gắn bó và thân thiết với nhau. Ban đầu, A-li-ô-sa không tin vào việc mấy đứa trẻ nhà ông đại tá bị đánh đập. Trong tâm trí của A-li-ô-sa, chỉ có mình cô bé mới chịu cảm giác cô đơn và bị tổn thương. Nhưng khi gần gũi hơn với những đứa bạn, A-li-ô-sa mới cảm nhận được nỗi đau chung của họ và của chính mình. A-li-ô-sa từng hỏi mấy đứa bạn của mình rằng “Các con có mẹ không?”. Câu hỏi này khiến cho nỗi đau bất hạnh của các đứa trẻ trở nên sâu sắc hơn. Một số trả lời không, một số khác lại nói về một người phụ nữ khác làm mẹ của họ. Mẹ kế tức là dì ghẻ, người không sinh ra chúng. Với các đứa con của ông đại tá, câu nói của A-li-ô-sa “Mẹ kế chính là dì ghẻ” như một cái tát thức tỉnh. Một nỗi sợ hãi lan tỏa giữa họ. Họ giống như những chú gà con lạc mẹ, cảm thấy bơ vơ và tội nghiệp. A-li-ô-sa quen với hình ảnh các bà dì ghẻ từ những câu chuyện cổ tích được nghe từ bà ngoại.
Một khi ông đại tá đã đưa ra quyết định, thì không ai có thể thay đổi được, kể cả những đứa con ruột của ông. A-li-ô-sa cảm thấy sợ hãi đến nỗi muốn khóc khi bị ông ta đuổi ra khỏi nhà. Khác biệt với cha của mình, các đứa con của ông đại tá mang trong mình vẻ đẹp dịu dàng, trong sáng và sẵn lòng chịu đựng. Nhìn vào ánh mắt của anh trai, A-li-ô-sa nghĩ về ánh sáng trong nhà thờ, một nguồn sáng mờ ảo trong bóng tối. Ông đại tá, với bộ râu trắng, mặc chiếc áo dài lịch lãm màu nâu nhạt như của một linh mục, trở thành biểu tượng của kẻ ác, một con quỷ thật sự. Mác-xim Go-rơ-ki qua đoạn trích này đã thể hiện được khả năng kể chuyện của mình. Dù không phải là câu chuyện phức tạp hay ly kỳ, nhưng tác phẩm vẫn gây ấn tượng mạnh với sự độc đáo và hấp dẫn.
Cuộc trò chuyện giữa các đứa trẻ diễn ra tự nhiên, giúp họ hiểu nhau hơn và cũng giúp độc giả hiểu sâu hơn về thế giới tâm hồn của trẻ thơ. A-li-ô-sa đã tới nhà ông đại tá theo một cách độc đáo, nhảy dù từ trên cây xuống, nhưng cô bé vẫn đi ra qua cổng chính sau khi ông đại tá nắm lấy cổ áo kéo ra ngoài. Sự đe dọa của ông đại tá cho thấy tính cách của ông. Mác-xim Go-rơ-ki đã thông qua cách viết như vậy, để độc giả thấy rõ hình ảnh từng nhân vật. Mặc dù nội dung tổng thể của đoạn trích khá đơn giản, nhưng chính sự đơn giản đó đã tạo ra một tác phẩm tuyệt vời.
Cảm nhận bài Những đứa trẻ - mẫu 4
Trích đoạn từ 'Những đứa trẻ' trong tác phẩm 'Thời thơ ấu', Mác-xim Go-rơ-ki viết vào giai đoạn 1913 - 1914, khi mà sự phân biệt giàu nghèo trong xã hội Nga đang trở nên nghiêm trọng. Tác phẩm này là một loại tự thuật về cuộc sống của tác giả và những người hàng xóm, gia đình.
Bức tranh sinh động về cuộc sống và số phận của những đứa trẻ, cũng như tình bạn trong sáng của họ, được mô tả trong đoạn trích này. Nhân vật trong tác phẩm không được đặt tên, tạo nên tính chất trừu tượng và một cảm giác như một câu chuyện cổ tích. Số phận của các đứa trẻ khiến người đọc cảm thấy thương xót với hoàn cảnh khó khăn của họ. Sống trong một xã hội phân biệt giàu - nghèo rõ ràng, nhân vật chính và ba đứa trẻ không có điều kiện phát triển một mối quan hệ bạn bè. Mặc dù chung một số phận, họ đều thiếu đi tình thương từ cha mẹ. Điều này tạo nên một môi trường khắc nghiệt cho sự phát triển của tình bạn. Tuy nhiên, tình bạn đã thay thế cho sự yêu thương gia đình, giúp họ vượt qua khó khăn.
Trong một xã hội phân biệt giàu - nghèo, nhân vật chính và ba đứa trẻ vẫn giữ được sự trong sáng và nhân hậu. Họ không chỉ chia sẻ cùng số phận mà còn có những sở thích chung, như thích nghe kể chuyện cổ tích. Mặc dù biết rằng những câu chuyện đó không có thật, họ vẫn nghe một cách say sưa. Tình bạn đã giúp họ vượt qua mọi khó khăn trong xã hội khắc nghiệt. Dù bị cấm đoán và bị đánh đòn, họ vẫn kiên trì giữ vững tình bạn của mình. Tác giả đã thông qua câu chuyện nhẹ nhàng, hấp dẫn để thể hiện sự trong sáng và lòng nhân hậu của những đứa trẻ. Tác phẩm này không chỉ gợi cảm xúc mà còn giáo dục sâu sắc về tình bạn và lòng nhân ái.
Như một lời nói gửi đến người trưởng thành: 'Trẻ con mong chờ và hy vọng nhận được tình thương từ người lớn'. Qua câu chuyện “Những đứa trẻ', thế giới cổ tích hiện lên và đó cũng là ước mơ của trẻ con: ước mơ về một người mẹ nhân hậu và một thế giới không còn đau khổ, ước mơ về một xã hội và một gia đình giàu lòng yêu thương con cái. Với bút tính cách của nhà văn Nga Maxim Gorky, mối tình bạn đáng quý giữa ông và những đứa trẻ hàng xóm, bất kể những rào cản xã hội, được tái hiện một cách sống động. Đó là một mối quan hệ trong trẻo, ấm áp, và ngây thơ của tuổi thơ đáng trân trọng.