'Gửi nhật ký thân mến...
Hôm nay, tôi không muốn đổ lỗi cho Nguyên đâu. Chỉ vì cậu ấy quá thật thà. Thật sự, sự thật thà đó khiến tôi tức giận. Sau khi bị xấu hổ trước mọi người, Nguyên vẫn giữ lại nụ cười và tha thứ cho tôi. Tôi thực sự cảm thấy hối tiếc.
Ngày mai tôi sẽ gặp Nguyên để xin lỗi và tặng cậu vài que kẹo Chupa chups vị dâu sữa. Quà để làm lành!'.
Viết xong nhật ký này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Hành động của tôi thật là ngớ ngẩn! Tôi đau đớn khi Nguyên không tỏ ra tức giận hay giận dữ với sự việc khó hiểu mà tôi gây ra.
Lúc đó, Nguyên mở mắt, nhìn tôi và mỉm cười thật tươi tắn. Như thể cậu không quan trọng với chuyện đó. Có lẽ, một tình bạn đẹp có thể tha thứ mọi lỗi lầm? Ngay cả khi cậu chấp nhận tha thứ một sai lầm lớn đến nỗi cần mất một thời gian dài để làm dịu lòng?
Trong lớp học, mọi người thường gọi Su là 'Su mượn mãi'. Su thường mượn đồ lâu không trả và nhặt những món đồ học của người khác để quên trong ngăn bàn học. Dù những món đồ đó không có giá trị lớn nhưng việc này lặp đi lặp lại khiến các bạn trong lớp cảm thấy lo ngại và tức giận.
Và từ đó khi Su hỏi mượn bút chì, tẩy, compa hay tập viết, hầu như mọi người đều phải suy nghĩ. Bởi có những cây bút chì mượn từ đầu năm học đến cuối năm mới thấy Su nhớ trả lại.
Những cuốn sách tham khảo từ lâu không thấy bóng dáng, khi nói đến hạn trả, Su lại thường giải thích cần thêm thời gian để 'nghiên cứu' bài vở.
Suốt cả năm học, mọi người nghĩ rằng Su không cần phải mua thêm bất kỳ dụng cụ học tập nào, bởi như Quỳnh - lớp phó là một mẫu học sinh - nói: 'Mình chưa bao giờ thấy Hoàng Ngọc mua bút ở quầy dụng cụ. Đây là chiếc bút thứ sáu mà Hoàng Ngọc đã mượn của mình'.
Ban đầu khi bạn bè gọi Su là 'Su máy móc', Su tức giận phản đối mạnh mẽ với lý lẽ kiên quyết.
Dần dần, Su không muốn tranh luận nữa, không phải hoàn toàn chấp nhận, Su chỉ nghĩ rằng nếu nói đi nói lại một điều gì đó sẽ trở nên nhàm chán lắm.
Nguyên không đồng tình với việc Su bảo vệ quan điểm cá nhân, vì Su đang mắc sai lầm và cần phải sửa đổi. Dường như, Su vẫn chưa nhận ra lỗi của mình ở đâu và vẫn tiếp tục mắc sai lầm.
Nguyên hiểu rằng những việc Su làm không có mục đích rõ ràng, thậm chí Su không nghĩ rằng hành động của mình sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người. Đôi khi, Su vẫn hồn nhiên, ngây ngô như một đứa trẻ con.
Cách cư xử, cách nói chuyện không cân nhắc. Có lẽ sau một giấc ngủ, Su sẽ quên những lời nói không cẩn thận hôm qua, và chào đón ngày mới với tinh thần hồn nhiên, ngây thơ như thường.
Như hôm Nguyên bị 'rơi vào vòng lao lý' của Su, mặc dù biết trước rằng sẽ dễ dàng bị mắc kẹt nhưng Nguyên vẫn không muốn phanh phui, để mọi thứ diễn ra theo kế hoạch của Su. Sau sự việc này, Nguyên hi vọng rằng một phần trong Su sẽ trưởng thành và nhận ra trách nhiệm.
Vào thứ sáu tuần này, Su hẹn Nguyên đến thư viện để tìm sách học. Nguyên hỏi Su muốn mượn sách thể loại gì, cậu có thể nhờ thủ thư giúp đỡ để tìm nhanh chóng. Su suy nghĩ một lúc rồi nói muốn tìm một quyển sách về Toán và một tuyển tập truyện ngắn của Thạch Lam.
Khi hai bạn hoàn tất thủ tục mượn sách, họ nghe tiếng của Mai Anh, một học sinh lớp 11A3, từ dãy sách văn học nước ngoài:
'Thưa cô, em muốn mượn quyển Lâu đài của Frank Kafka ạ. Hôm qua em vẫn thấy quyển sách này ở trên kệ'.
Thủ thư đi đến bàn kiểm tra, sau một thời gian tìm kiếm, cô phát hiện quyển sách đã biến mất mặc dù dữ liệu sách vẫn hiển thị trong hệ thống.
'Theo dữ liệu, quyển sách này đã được mượn và trả cách đây nửa tháng'. Cô nhìn Mai Anh: 'Hôm qua em có thấy quyển này ở trên kệ đúng không? Kỳ quái thật! À, hai bạn có mượn quyển Lâu đài không nhỉ?'. Cô nhìn qua Su và Nguyên sau khi nhận được câu trả lời từ Mai Anh.
Tình hình trở nên căng thẳng, Nguyên giữ bình tĩnh nói:
'Chúng tôi không mượn quyển Lâu đài ạ. Vừa nãy, chúng tôi mượn tổng cộng bốn quyển sách theo phiếu mượn. Hoặc cô có thể kiểm tra túi của chúng tôi ạ?'.
Dù thủ thư xua tay, Nguyên vẫn mở túi kiểm tra và tình cờ phát hiện gáy sách có tên Lâu đài - Frank Kafka bên cạnh những quyển sách đã mượn. Nguyên nhanh chóng lấy quyển sách ra khỏi túi trước sự ngỡ ngàng của thủ thư, Su và Mai Anh.
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Nguyên, thủ thư dịu dàng nói: 'Cô nghĩ rằng, em không phải là thủ phạm. Có vẻ như có một sự cố bất thường nào đó đã xảy ra'. Sau đó, cô thủ thư mang quyển Lâu đài đến bàn làm việc để làm phiếu mượn sách cho Mai Anh.
Nguyên và Su cùng nhau đi về nhà mà không nói một từ nào. Khi đến lúc tạm biệt, Nguyên nhìn vào mắt Su như thể đang tìm hiểu một bí mật quan trọng mà Su đang giấu kín.
Sau đó, Nguyên mỉm cười thật hiền. Hai người lặng lẽ chia tay nhau khi Su rẽ vào con ngõ quen thuộc dẫn đến nhà.
Nguyên mới vào lớp thì thấy trên bàn có hai que kẹo Chupa chups vị dâu sữa và một mảnh giấy màu cam gấp đôi. Su nhìn Nguyên để xem phản ứng của cậu, thấy cậu cất kẹo vào túi. Giờ ra chơi, Nguyên vẫn ngồi đọc sách mà không xuống căng tin như thường lệ. Su nghĩ, Nguyên đã hiểu sự thật rồi và có lẽ đang giận Su nhiều lắm.
Mỗi khi hai bạn cãi nhau, Nguyên luôn là người điều hòa trước tiên. Su hiếm khi nói trước nếu chưa nghe Nguyên nói.
Có lẽ, tính cách hồn nhiên luôn cho phép bản thân được phạm phải nhưng không thể thừa nhận sai lầm của mình. Những món quà 'đáng thương' chỉ là cách giả vờ xoa dịu sai lầm.
Nguyên đợi Su ở dưới gốc cây bằng lăng gần cổng trường. Khi thấy Nguyên, Su tiến lại một cách e dè: 'Nguyên đợi Su về hả?'.
Nguyên gật đầu. Cả hai bước đi một đoạn, Su nhìn Nguyên, nụ cười của cậu vẫn bịng lăng. Su nắm tay Nguyên, nhẹ nhàng hỏi: 'Cậu đọc tờ giấy mình viết cho cậu chưa? Nguyên ơi, tớ sai rồi!'.
Nguyên mỉm cười: 'Tớ chờ câu này từ hôm thứ sáu. Giờ cậu nói rồi, có cảm thấy nhẹ nhàng hơn chút nào không?'.
Su đáp lại bằng nụ cười tươi tắn, trong sáng, luôn rạng rỡ. Bây giờ, một phần của lỗi lầm đã được giải quyết. Nguyên nhẹ nhàng tiếp tục:
'Tớ biết mẹo của cậu. Từ lúc cậu lén đặt sách vào ba lô của tớ cho đến khi cậu chuyển sang cặp của mình.
Cậu có biết tại sao thủ thư không nghĩ cậu là thủ phạm không? Bởi vì sự trung thực đồng hành với trách nhiệm của một người không làm sai và không muốn truy cứu lỗi lầm của mình.
Tớ không tự cao đến nỗi phải nhận tội thay cậu nhưng Su ơi, đôi khi, những ý nghĩ hồn nhiên có thể mang lại rắc rối cho cậu và mọi người xung quanh. Nói một cách khác, đừng biến tính vô tư thành một trò đùa nguy hiểm.
Vì điều đó sẽ không bao giờ làm cho bản thân cậu trở nên tốt đẹp hơn mỗi ngày, Su ạ'.
Su im lặng lắng nghe mỗi lời Nguyên nói. Trong lòng hiểu được ý nghĩa của việc tha thứ và chịu trách nhiệm trước mỗi sai lầm. Su vừa rút ra một kinh nghiệm không mất phí cũng không có lời: 'Nếu không muốn phạm sai lầm, thì từ đầu đừng hãy gây ra nó'.
Nguyên đứng im trước ánh mắt sâu lắng của Su, suy tư và nhẫn nại:
'Nhưng cậu hãy giữ nguyên bản tính hồn nhiên của mình! Chỉ cần không gây ra lỗi lầm thôi'.
Su nhặt một nhánh hoa cúc dại ven đường, sau đó mặn mà cài lên tai. Như không có gì xảy ra quan trọng. Cô bé vui vẻ đi trên con đường, mái tóc ngắn dễ thương bay theo làn gió.
Ở phía sau vẫn là tiếng gọi dịu dàng của người bạn, ấm áp như lời tha thứ ngọt ngào.