Bức tranh về Sa Pa, về cuộc sống mộc mạc và yên bình giữa núi rừng, đã được vẽ lên bằng những từ ngữ đầy tưởng tượng và cảm xúc.
Dòng chảy của thời gian mang theo những kỷ niệm về Sa Pa, một vùng đất thơ mộng và bình yên giữa mênh mông núi rừng.
Tâm hồn của Sa Pa được lồng ghép trong từng dòng văn, từng cảm xúc trong lòng những người hiểu biết về nơi này.
Núi Sa Pa hiện lên như một bức tranh sống động, với những nét vẽ tinh tế về cuộc sống và con người.
Lặng lẽ Sa Pa là nơi giao thoa giữa con người và thiên nhiên, nơi mà lòng người trở nên thuần khiết và bình yên hơn bao giờ hết.
Mở bài và thân bài của cảm nhận về truyện ngắn 'Lặng lẽ Sa Pa', tóm tắt khái quát về tác giả và tác phẩm, chuẩn bị cho phần trình bày chi tiết.
Nét nghệ thuật tạo nên sức hấp dẫn của tác phẩm chính là chất trữ tình. Nó toát lên từ những trang tả phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp, thơ mộng của núi rừng Sa Pa qua cái nhìn của họa sĩ, toát lên từ vẻ đẹp của cuộc sống một mình giữa thiên nhiên lặng lẽ của anh thanh niên trong cuộc gặp gỡ tình cờ của ba nhân vật, nhưng để lại dư vị trong lòng mỗi người.
Dàn ý Cảm nhận về truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa
1. Mở bài
- Giới thiệu khái quát về tác giả Nguyễn Thành Long (những nét chính về con người, cuộc đời, các sáng tác chủ đạo, đặc điểm sáng tác,...)
- Giới thiệu khái quát về truyện ngắn "Lặng lẽ Sa Pa" (xuất xứ, hoàn cảnh ra đời, cảm hứng chủ đạo, khái quát giá trị nội dung và giá trị nghệ thuật,...)
2. Thân bài
a. Vẻ đẹp tự nhiên của Sa Pa
- Nghệ thuật: Miêu tả, nhân hóa
- Tác giả Nguyễn Thành Long đã tạo ra một bức tranh sống động về vẻ đẹp riêng biệt của Sa Pa, một điểm đến đầy thơ mộng.
b. Các nhân vật trong truyện
* Anh chàng thanh niên
- Một người luôn nhiệt huyết, đam mê công việc và sẵn lòng đối mặt với môi trường khắc nghiệt của Sa Pa.
+ Anh ấy chấp nhận những thách thức từ thiên nhiên với tình yêu nghề và sự kiên trì.
+ Xem công việc như người bạn thân
+ Luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình
- Một người sống lạc quan và tràn đầy tình yêu cuộc sống, luôn tích cực trong mọi hoàn cảnh.
+ Biết tạo niềm vui cho bản thân bằng những công việc đơn giản như trồng hoa, nuôi gà, hoặc nuôi ong.
+ Sành điệu sách vở để nâng cao hiểu biết và bổ sung kiến thức cho bản thân.
+ Sắp xếp cuộc sống và không gian sống gọn gàng, sạch sẽ - 'Một căn nhà sạch sẽ làm cho người khác phải ngưỡng mộ và kinh ngạc'.
- Một người hiền lành, mở lòng và đặc biệt quý trọng sự hiếu khách.
+ Trong lòng anh luôn khao khát sự gần gũi với người khác
+ Khi gặp ai đó, anh không ngần ngại bày tỏ niềm vui của mình, không kiềm chế được cảm xúc 'anh chạy đi, cũng tương tự như khi đến' hoặc 'anh chàng nói những điều mà người khác thường không dám nói'.
+ Anh là người rất cởi mở, biết quan tâm và chu đáo với mọi người: pha trà cùng vui vẻ, rồi khi họ ra về anh còn tặng quà,...
- Một người khiêm nhường: khi ông họa sĩ muốn vẽ anh, anh từ chối và muốn ông giới thiệu người khác mà anh nghĩ xứng đáng hơn mình.
* Nhân vật ông họa sĩ
+ Ông đóng vai trò quan trọng với cách ông truyền đạt quan điểm của tác giả
+ Là một họa sĩ đích thực, ông nghiêm túc và say mê, không ngần ngại vượt qua khó khăn để tìm kiếm cái đẹp - khi thấy anh thanh niên và cuộc sống của anh, ông đã bị xúc động và lúng túng
+ Trước vẻ đáng yêu của anh, ông cảm thấy 'bận rộn quá' với những điều người ta nghĩ về anh
* Cô kỹ sư
- Cô là biểu tượng của sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ.
- Cuộc gặp gỡ không ngờ này cùng những câu chuyện, lời chia sẻ của anh thanh niên đã khiến cô cảm thấy 'sốc', giúp cô hiểu rõ hơn về anh và tin tưởng vào con đường mình đã chọn.
* Bác lái xe
- Là nhân vật chính xuyên suốt câu chuyện, tạo nên cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ giữa ba nhân vật còn lại.
- Bác là một người yêu nghề và có trách nhiệm với công việc, đã trải qua ba mươi năm trong nghề lái xe và có kiến thức sâu về Sa Pa.
- Bác cũng là một người hòa nhã, mở lòng và có tinh thần nhạy cảm trước vẻ đẹp của tự nhiên và con người ở Sa Pa.
- Bác đóng vai trò quan trọng làm cầu nối giữa anh thanh niên và cuộc sống bình dị ở miền xuôi.
3. Tổng kết
- Tóm tắt những điểm đặc biệt về nội dung và nghệ thuật của truyện ngắn 'Lặng lẽ Sa Pa' và chia sẻ cảm nhận cá nhân.
Dàn ý Cảm nhận về truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa

Cảm nhận về truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa – mẫu 2
Nguyễn Thành Long là một nhà văn truyện ngắn nổi tiếng, nhưng sức hấp dẫn nghệ thuật của ông không nằm ở những phát hiện đầy mạo hiểm và gây tranh cãi mạnh mẽ, mà thay vào đó, ông chú trọng vào việc xây dựng một chất lượng văn học nhẹ nhàng, tinh tế và sâu sắc, mang đậm tinh thần thơ mộng và lặng lẽ nhưng vẫn có sức ảnh hưởng sâu rộng và lâu dài. Truyện Lặng lẽ Sa Pa là biểu hiện điển hình cho phong cách văn chương của Nguyễn Thành Long. Sau một chuyến đi thực tế, ông đã truyền đạt cho chúng ta một cái nhìn sâu sắc vào một vùng đất yên bình nhưng đầy những con người nỗ lực và hy sinh cho đất nước và dân tộc.
Khi đọc 'Lặng lẽ Sa Pa', ta có cảm giác như Nguyễn Thành Long muốn chia sẻ về một Sa Pa yên bình, nhưng lại phát hiện ra sức sống sôi động và ấm áp của những con người tại đó.
Nhân vật anh thanh niên, dù sống trong điều kiện khắc nghiệt ở Sa Pa, vẫn đầy nhiệt huyết với công việc và yêu đời, tạo ra niềm vui từ những việc đơn giản như trồng hoa, nuôi gà.
Truyện không tập trung vào biến cố kịch tính, mà tập trung vào cuộc sống hàng ngày của những người dân tại Sa Pa, với ngôn ngữ giàu cảm xúc và chất thơ.
Cảm nhận về truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa – mẫu 3
Hạnh phúc là gì? Làm sao để diễn đạt một cách chân thực và đơn giản cảm nhận về hạnh phúc? Làm thế nào để hiển thị chân dung của một người đang trải qua hạnh phúc? Và nếu một nhà văn đã chỉ ra đúng điều gì là hạnh phúc và một người đang hạnh phúc trông như thế nào, thì điều gì sẽ làm cho nhiều người đọc cảm thấy đồng cảm?
Chỉ với một nét vẽ duy nhất, Nguyễn Thành Long đã khẳng định rằng, giống như trong một bức tranh, một họa sĩ cần phải thể hiện được bản chất tinh thần của nhân vật, khiến người khác khi nhìn vào bức tranh có thể suy tưởng về họ và cảm nhận được những suy nghĩ của họ. Nếu nhân vật đó đang hạnh phúc, thì tác phẩm phải truyền đạt cho người đọc niềm vui, sự ấm áp và niềm tin vào cuộc sống từ tâm hồn và lý tưởng của họ. Một tác phẩm có thể làm được điều này một cách trọn vẹn như Lặng lẽ Sa Pa là điều hiếm gặp. Bởi trong tác phẩm này, không chỉ có một hoặc hai nhân vật chính yêu cuộc sống mà tất cả mọi người đều là những người yêu cuộc sống. Và không chỉ tình yêu cuộc sống ấy bộc lộ qua những hoài bão cao vút mà nó còn lan tỏa khắp nơi trong cuộc sống hàng ngày bình dị. Nguyễn Thành Long đã đắm chìm trong những rung động đó, để trái tim anh rung lên với niềm hạnh phúc ẩn giấu, lặng lẽ nhưng đầy đủ.
Để đến được niềm vui nho nhỏ, thậm chí cuối cùng phải trốn chạy, không dám đối mặt với niềm vui quá lớn và đột ngột, khi không dám đưa tiễn hai người bạn mới xuống tận dưới xe dù giờ 'ốp' chưa đến, anh thanh niên đã phải biết bao lần cố gắng. Có thể coi sự rung động trong lòng cô gái và những ý nghĩ nảy nở trong đầu ông họa sĩ là món quà quí giá bù đắp cho lòng nhiệt thành, sự chân tình và những khát vọng tưởng chừng như vô cùng lạ lẫm mà hết sức con người của anh thanh niên. Thèm người, bác lái xe đã nhấn mạnh vào đặc điểm 'kì dị' nhất ấy của anh ta khi giới thiệu cho ông họa sĩ già và cô gái trẻ. Nhưng cái đặc điểm dị kì ấy lại có một sức hút đặc biệt. Bởi nó đáng yêu, thậm chí, phần nào đó đáng thương. Ai lại không thể dâng lên niềm xót thương một thanh niên phải vần cả khúc cây ra chặn đường hòng kiếm cớ dừng xe cho có người nói chuyện, cho được nghe thấy những tiếng người, nhìn thấy những con người đang hoạt động, huyên náo? Song nếu đó mới chỉ là dấu ấn để người ta phải 'xúc động, tò mò' thì những cử chỉ khi anh xuất hiện khiến người ta cảm mến ngay được. Đó là sự chu đáo, chỉ nghe thấy bác tài bảo bác gái ốm anh đã đi đào tam thất mang biếu; vẻ hồn nhiên, mừng quýnh khi nhận sách bác tài mua hộ mà vẫn không quên tranh thủ ngắm nhìn hành khách cho đỡ nhớ người; rồi cả thẹn, đỏ mặt luống cuống khi bác tài giới thiệu và gợi ý anh mời hai người bạn mới lên thăm nhà.Sau phút ban đầu bỡ ngỡ ấy, nếu vườn hoa của anh tạo được cảm tình với cô gái trẻ thì cái cách nói chuyện như báo cáo công việc để tranh thủ thời gian của anh lại tạo được cảm tình sâu đậm trong lòng người họa sĩ già. Ngay sau cái phút báo cáo liến thoắng ấy, câu chuyện bỗng nhiên chững lại. Một cảm giác mới mẻ, lạ lẫm xâm chiếm tâm hồn người họa sĩ từng đã tưởng dạn dĩ với cuộc đời. Nguyễn Thành Long đã lấy ra những câu văn thấm thía: Anh thanh niên đang nói, dừng lại. Và tại sao họa sĩ cảm giác mình bối rối? Vì nhác thấy người con gái nhỏ nhẻ, e lệ, đứng giữa các luống đơn, không cần hái hoa nữa, ôm nguyên bó hoa trong tay, lắng tai nghe? Vị họa sĩ già đã bắt gặp một điều thật ra ông vẫn ao ước được biết, ôi, một nét thôi đủ khẳng định tâm hồn, khơi gợi một ý sáng tác, một nét mới đủ là giá trị một chuyến đi dài.Cái bừng ngộ của nghệ thuật là khi ấy. Cũng có thể coi đấy là cái bừng ngộ của tâm hồn. Khi người ta nhận ra được chân lí cao vời của nghệ thuật, nhận ta được vẻ đẹp giản dị và đằm thắm của lòng người. Anh thanh niên đã sống say mê một đời sống cống hiến vô tư, không toan tính. Anh đã sống một cuộc sống giản dị nhưng cao đẹp từ việc chiến thắng các thói quen lười nhác của chính bản thân mình. Cuộc sống lao động của anh trên đỉnh Yên Sơn cần một kỉ luật lao động nghiêm ngặt và anh đã thực hiện nó nghiêm túc như một thói quen sống. Đó là lối sống của anh, trách nhiệm và niềm vui của anh. Người ta bảo anh cô đơn nhất thế gian, rằng anh 'thèm người' đến não nề, anh chứng minh cho mọi người rằng thực tế không phải thế. Rằng chỉ những ngày đầu anh cảm thấy thế thôi chứ sau này anh ngẫm nghĩ ra thì không hẳn sự thực đã là như vậy. Công việc của anh gắn kết với biết bao nhiêu người. Bạn bè của anh là biết bao cây cối xung quanh, bao người bạn bất ngờ trong trang sách. Nhưng không vì thế mà anh không cần đến những con người thực, những người thỉnh thoảng ghé qua Yên Sơn này thăm anh. Anh không thèm người, mà anh thèm lòng người, những tấm chân tình của con người với con người. Đó là điều mà anh đã tâm niệm, đã suy nghĩ và muốn bộc bạch: Khi ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được? Huống chi việc của cháu gắn liền với việc của bao anh em, đồng chí dưới kia. Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mết. Còn người thì ai mà chả “thèm” hở bác? Mình sinh ra là gì, mình đẻ ở đâu, mình vì ai mà làm việc? Đấy, cháu tự nói với cháu thế đấy. Bác lái xe đi, về Lai Châu cứ đến đây dừng lại một lát. Không vào giờ 'ốp' là cháu xuống chơi, lâu thành lệ. Cháu bỗng dưng tự hỏi: cái nhớ xe nhớ người ấy thật ra là cái gì vậy? Nếu là nỗi nhớ phồn hoa đô thị thì xoàng…
Hóa ra, vẻ trẻ trung và cả thẹn của chàng thanh niên chỉ là vẻ bề ngoài, ẩn giấu trong hình hài non tơ ấy là một tâm hồn già dặn. Nó làm lóe lên trong trí não người họa sĩ già ước mong được vẽ tác phẩm cho cả cuộc đời mình. Bởi cùng với khát vọng khắc họa chân dung anh thanh niên, chính những phát hiện về con người anh khiến ông phát hiện ra những chân lí về nghệ thuật. Sáng tạo nghệ thuật đối với ông là để 'yêu thêm cuộc sống', là để 'đặt chính tấm lòng của nhà họa sĩ vào giữa bức tranh'. Nghệ thuật phải giao cảm với cuộc đời. Mà sự thật là như thế, nét bút của ông chỉ có thần khi thấu thị tấm lòng của anh thanh niên. Anh ta càng khiêm tốn bao nhiêu, càng không đặt mình là tâm điểm cuộc sống nơi này bao nhiêu thì vẻ đẹp của anh ta càng ngời rạng trong bức chân dung của người họa sĩ. Tất cả làm cho ông họa sĩ, từ việc sáng tạo của mình, nhận ra quy luật của cuộc sống; từ bàn tay cầm cọ của mình, hiểu thấu được cái lẽ huyền diệu của đấng sáng tạo mà bấy lâu ông từng ngộ nhận. Người con trai ấy đáng yêu thật, nhưng làm cho ông nhọc quá. Với những điều làm cho người ta suy nghĩ về anh. Và về những điều anh suy nghĩ trong cái vắng vẻ vòi vọi hai nghìn sáu trăm mét trên mặt biển, cuồn cuộn tuôn ra khi gặp người. Những điều suy nghĩ đúng đắn bao giờ cũng có những vang âm, khơi gợi bao điều suy nghĩ khác trong óc người khác, có sẵn mà chưa rõ hay chưa được đúng. Ví dụ như quan niệm về cái đất Sa Pa mà ông quyết định sẽ chỉ đến để nghỉ ngơi giai đoạn cuối trong đời, mà ông yêu nhưng vẫn còn tránh. Hóa ra, Sa Pa không lặng lẽ. Sa Pa sục sôi bởi cuộc sống và khát vọng của con người.Có thể nói, trong cái lặng lẽ của mây trời Sa Pa, Nguyễn Thành Long đã vẽ nên chân dung của những niềm yêu sống, luôn rạo rực, luôn sinh sôi. Anh thanh niên làm công tác khí tượng, cô kĩ sư trẻ, ông họa sĩ già, cả bác lái xe, đều là những con người hạnh phúc. Họ hạnh phúc bởi họ được làm những việc mà họ yêu thích, tiếp xúc với những con người mà họ cảm mến, phấn đấu cho lí tưởng mà họ lựa chọn. Cả tác phẩm là một niềm vui, cái lặng lẽ của thiên nhiên cũng như cái im lặng của con người không khuất lấp được niềm vui rạo rực, sinh sôi ấy. Ngược lại, chính trong cái lặng lẽ tưởng như đang bao trùm, cái mạch sống tươi mới càng có cơ hội vươn lên, rì rào trỗi dậy. Sẽ có người hoài nghi về sự thật được thể hiện trong tác phẩm, sẽ có người cho rằng Nguyễn Thành Long đã lí tưởng hóa cuộc sống. Cuộc sống có nhiều âu lo và khúc mắc hơn thế, đâu dễ dàng gì mà người ta có thể vui tươi mà vượt qua khó khăn một cách dễ dàng như vậy. Nhưng phải đặt tác phẩm vào trong bối cảnh đất nước lúc bấy giờ mới thấy hết được sức sống kỳ vĩ đến ngạc nhiên của đất nước Việt Nam, con người Việt Nam.Lặng lẽ Sa Pa được sáng tác năm đầu thập kỉ 70 của thế kỉ trước, khi mà cả miền Bắc đang hồ hởi trong không khí xây dựng chủ nghĩa xã hội và đấu tranh thống nhất nước nhà. Tất cả cho tiến bộ xã hội, tất cả cho miền Nam ruột thịt không chỉ là những khẩu hiệu cổ vũ, hô hào chung chung, nó ngấm vào trong ý thức của từng người dân, nhất là thế hệ trẻ. Nếu bạn đọc để ý, sẽ thấy tác phẩm hai lần nhắc đến tư cách đoàn viên của hai kĩ sư trẻ. Một lần là cô gái, trong tâm niệm của mình, khẳng định ý hướng sẵn sàng đi công tác ở bất kì nơi đâu. Bởi cô nghĩ mình là đoàn viên, mang trong mình ý thức của thanh niên xung kích. Lần thứ hai là chàng trai, trong lời hỏi thăm cô gái: Cũng đoàn viên, phỏng? Bởi với họ, đã là đoàn viên, đã là thế hệ tuổi trẻ của đất nước thì họ tự hào, vinh dự được đứng đầu sóng, ngọn gió, được đến mọi miền Tổ quốc phục vụ nhân dân, phục vụ dân tộc. Đấy là lí tưởng sống của một thời, là phút thăng hoa của những tâm hồn chân chất, giàu ước mơ, khát vọng và ý thức trách nhiệm. Ngày nay, có thể vì hoàn cảnh sống đã thay đổi, người ta không phải sống trong những áp lực khắc nghiệt của đời sống chiến tranh, nên ý thức xả thân vì cộng đồng có giảm nhẹ và đòi hỏi về cá nhân có phần trội át. Song không vì thế mà ý thức tự nhiệm ấy mất đi, nó phát triển theo một đường hướng khác, tuy không tạo thành những cơn phấn khích tập thể như trước, nhưng âm thầm bộc lộ trong ý thức phấn đấu phát triển trọn vẹn tất cả năng lực của mình. Vấn đề chính với thanh niên hiện nay nằm ở chỗ phải nhân rộng những ý thức chiếm lĩnh như thế. Thanh niên Việt Nam phải biết nhìn về quá khứ, ở thế hệ của những chàng trai, cô gái kĩ sư trẻ kia, những con người gối đầu lên những trang sách nóng bỏng ý chí cống hiến, hy sinh. Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người… Câu nói của Pavel Corsaghin ngày nào, giờ đây đang cần chính các thanh niên viết tiếp: sự nghiệp phát triển trọn vẹn các năng lực người, vì hòa bình, công lí và tiến bộ xã hội. Nó làm thành tương lai cho thanh niên Việt Nam, cho dân tộc Việt Nam.
Đọng lại khi đọc Lặng lẽ Sa Pa là niềm vui đang cựa mình trỗi sống, là khát vọng được cống hiến tuổi trẻ của mình cho đất nước, bằng sự nghiệp giản dị mà cao cả của mình. Hạnh phúc nảy mầm mỗi khi con người ý thức được phận vị của mình và hoạt động tự giác, hăng say với tất cả những khả năng mà mình có được. Qua một cảnh ngộ gặp gỡ, với mấy con người giản dị, trong truyện ngắn lãng mạn diệu kì, Nguyễn Thành Long đã khơi gợi trong lòng người đọc biết bao suy nghĩ. Lặng lẽ và thâm trầm, hào hứng và sôi nổi, ngỡ ngàng và lắng đọng, truyện ngắn đã gieo vào lòng người đọc cảm nhận sâu sắc về hạnh phúc. Và sự lan tỏa của hạnh phúc.
Cảm nhận về truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa – mẫu 4
Nguyễn Thành Long là một trong số những nhà văn có nhiều đóng góp cho nền văn học Việt Nam nói chung và văn xuôi hiện đại nói riêng. Bằng lối viết nhẹ nhàng, giàu tình cảm cùng ngôn ngữ trong sáng, giàu chất thơ và những hình tượng nhân vật độc đáo, những sáng tác của Nguyễn Thành Long về cuộc đấu tranh chống Mĩ cứu nước của dân tộc và công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc luôn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bạn đọc. Truyện ngắn 'Lặng lẽ Sa Pa', sáng tác năm 1970 là một trong số những sáng tác tiêu biểu của ông.
Trong câu chuyện ngắn 'Lặng lẽ Sa Pa', bức tranh về vẻ đẹp thiên nhiên thơ mộng của Sa Pa được tác giả Nguyễn Thành Long vẽ ra rất sinh động và sôi động. Bằng cách sử dụng ngôn từ giàu cảm xúc và hình ảnh tinh tế, Nguyễn Thành Long đã tái hiện lại hình ảnh của Sa Pa như một cảnh vật tràn ngập sức sống: 'Ánh nắng bắt đầu len lỏi, làm tỏa sáng rừng cây. Những cây thông vươn cao, rung rinh dưới ánh nắng, những nhánh cây như những ngón tay bạc phủ bởi sương mù, nhô lên từ dưới tán cây. Mây tan đi, cuộn tròn như từng tấm đồng, lăn trên những chiếc lá ướt sương, rơi nhẹ xuống đất, lọt vào gầm xe,...'. Sử dụng kỹ thuật liệt kê kết hợp với nhân hóa, tác giả đã đưa người đọc chìm đắm vào không gian của Sa Pa, cảm nhận được vẻ đẹp hoang sơ và mênh mông của vùng đất này. Bên cạnh đó, qua việc tả lại hình ảnh thiên nhiên, tác giả cũng đã thành công trong việc mô tả các nhân vật, với nhân vật chính là một anh chàng trẻ tuổi. Anh chàng này được tác giả miêu tả là một người yêu nghề, luôn hết mình với công việc và biết cách tạo niềm vui cho bản thân trong cuộc sống cô đơn trên đỉnh núi. Đồng thời, anh cũng là một người giàu lòng hiếu khách và khiêm tốn, luôn coi mình như là một phần nhỏ bé trong xã hội.
Dường như, qua câu chuyện ngắn 'Lặng lẽ Sa Pa', chúng ta có thể nhận thấy anh chàng thanh niên hiện ra với nhiều phẩm chất cao quý, là biểu tượng cho thế hệ trẻ trong cuộc đổi mới của đất nước. Bên cạnh anh, tác phẩm còn xuất hiện nhiều nhân vật khác như ông họa sĩ, cô kỹ sư, bác lái xe,... Mỗi người mang trong mình những phẩm chất đặc biệt, góp phần làm nổi bật chủ đề của câu chuyện.Đầu tiên, không thể không nhắc đến nhân vật ông họa sĩ. Mặc dù không phải là nhân vật chính, nhưng ông họa sĩ lại đóng vai trò quan trọng khi mang lại cái nhìn trần thuật của tác giả. Suốt câu chuyện, tác giả dường như đặt mình vào vị trí của ông để quan sát và cảm nhận. Ngoài ra, ông còn là một họa sĩ chân chính, nghiêm túc và say mê nghệ thuật, không ngần ngại khó khăn để tìm kiếm cái đẹp. Khi gặp gỡ với anh thanh niên, ông được rất xúc động và bối rối trước sự đáng yêu và đáng kính của anh, khiến cho chân dung của anh được miêu tả rõ nét.Cùng với ông họa sĩ, nhân vật cô kỹ sư cũng để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng độc giả. Cô là biểu tượng của sự sống đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cuộc gặp gỡ bất ngờ với anh thanh niên đã khiến cô cảm thấy 'bàng hoàng', giúp cô hiểu thêm về anh và về những con người như anh. Điều đó có lẽ là động lực, là niềm tin để cô có thể tự tin bước đi trên con đường đã chọn.Cuối cùng, đó chính là nhân vật bác lái xe. Nhân vật này xuất hiện liên tục trong câu chuyện và là người tạo ra cuộc gặp gỡ thú vị giữa anh thanh niên, ông họa sĩ và cô kỹ sư. Bác là một lái xe có trách nhiệm và yêu nghề, mang trong mình vốn hiểu biết phong phú về Sa Pa. Bác cũng là cầu nối giữa anh thanh niên và miền xuôi, giữa anh và cuộc sống - bác mua sách cho anh thanh niên, giới thiệu cho anh những người bạn mới,...
Tóm lại, với cách triển khai tình huống tự nhiên, hợp lý, văn phong mượt mà và giàu tính thơ, truyện ngắn 'Lặng lẽ Sa Pa' đã thành công trong việc mô tả những con người lao động, hiền lành, lặng lẽ đóng góp cho sự phát triển xã hội mới.