blogradio.vn - Ai đã thiếu thốn tình thương sẽ hiểu được những run rẩy, chơi vơi mà cậu bé kia dồn vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô, cố nuốt xuống những xúc động và cố nói ra những điều mạnh mẽ.
Dường như sự mệt mỏi của chuyến đi không làm Ngân ngăn cản được xúc động. Khi lên xe về sau chuyến công tác đột xuất này, Ngân mong như mọi lần khác. Mong được về nhà, tắm rửa thoải mái và nằm trên giường thân thương của mình.
Nhưng lần này khác biệt, xúc động không giảm đi mà càng lớn lên trong lòng Ngân. Sau khi làm việc cho gia đình xong, thay vì ngủ sâu, cô ngồi vào bàn và viết. Dòng cảm xúc tràn ngập, lênh láng và nóng bỏng, cùng với những câu chuyện chưa kịp ghi lại.
Đó là cảm xúc sâu sắc.
Ngân nhìn thấy một cậu bé khoảng chưa đầy mười tuổi, lặng lẽ giữa đàn bò. Cậu bé là Hiên, mất ba và mẹ, sống với bà ngoại. Hiên đi chăn bò để kiếm tiền mua thuốc cho bà và thức ăn cho hai bà cháu. Mặc dù khó khăn, Hiên học giỏi và quyết tâm học để có tương lai tươi sáng.
Ngân đã đến nhà và trò chuyện với em, trong khi đó bà ngoại em đang chuẩn bị cơm tối. Cô cảm thấy xúc động khi nhìn thấy trên tường. Dù được gọi là nhà của hai bà cháu nhưng thực ra nó chỉ là những viên gạch xây ráp mà không trét vữa, nhưng cái ngôi nhà kia đã gợi lên trong cô suy nghĩ về tình yêu. Ngân chỉ ở lại với Hiên khoảng hơn hai mươi phút vì phải đi, nhưng cô biết cô sẽ không quên được cậu bé, với đôi mắt sáng và niềm tin. Ngân không tìm ra từ ngữ phù hợp để diễn tả, cô chỉ cảm thấy rất vui và rất nhớ khi Hiên tự hào với số tiền gần hai triệu. Hiên kể là để mua thuốc cho bà và thức ăn cho hai bà cháu. Cô bật cười và thấy thương em quá đỗi. Mặc dù số tiền ấy có vẻ nhỏ, nhưng với cậu bé này thì lại là một tài sản lớn. Ngân nhìn mãi đôi tay em đếm từng tờ tiền và cất cẩn thận vào một cuốn tập. Hiên nói đây là nơi an ninh, không sợ trộm cắp, và mọi người đều thương em. Nhưng điều khiến cậu bé Hiên để lại nhiều ấn tượng nhất trong cô là mong muốn bà được khỏe mạnh để sống lâu.
- Đó là tiền công mà em kiếm được, giờ em đã giàu rồi, đã có tiền để lo cho bà rồi.
Ngân cảm thấy thương em quá đỗi. Số tiền hai triệu đó với ai đó có lẽ không nhiều, nhưng với cậu bé này thì lại là một khoản lớn. Ngân nhìn mãi đôi tay em đếm từng tờ tiền và cất cẩn thận vào một cuốn tập. Hiên kể rằng sống ở đây rất an ninh, không sợ trộm cắp, và mọi người đều thương em. Nhưng điều khiến Ngân cảm động nhất là mong muốn của Hiên, muốn bà được khỏe mạnh để sống lâu cùng em.
- Cô ơi, cô có biết phải có bao nhiêu tiền mới đủ để đưa cho bệnh viện, để họ chữa lành bệnh cho bà ngoại em không? Nếu ngoại không thể đi nữa, ai sẽ lo cho em? Em không cần ngoại lo cho em, em chỉ cần ngoại khỏe mạnh để sống với em.
Ngân cầm chặt tay em, cô có thể cảm nhận được nỗi niềm trong tim cậu bé. Ai đã thiếu thốn tình thương của người thân sẽ hiểu được nỗi run rẩy, cô cố nuốt nước mắt và cố nói ra những điều mạnh mẽ, nhưng trong lòng cô biết đó không phải là sự thật. Nhưng cô vẫn nói:
- Nếu em khỏe mạnh, học giỏi và tiếp tục làm việc để kiếm tiền mua thuốc cho ngoại như thế này, bà ngoại sẽ sống lâu lắm mà, em ạ.
Ngân rời đi mà không kịp ôm cậu bé và chỉ nói như vậy.
Đó là cảm xúc chưa dứt.
Ngân mất gần một giờ để tìm được nhà chị ấy, một ngôi nhà nhỏ chỉ khoảng hơn hai mươi mét vuông nằm sâu trong một con hẻm nhỏ của thành phố luôn nhộn nhịp. Ngân nhận ra rằng ngôi nhà của chị có vẻ xa cách và cô đơn so với sự sôi động của thành phố.
Chị sống bằng việc buôn bán ve chai đã mười mấy năm. Trước đó, chị làm công nhân cho một công ty may mặc, nhưng sức khỏe của chị ngày càng suy yếu vì những cơn đau đầu không rõ nguyên nhân. Những cơn đau thường xuyên đến vào ban đêm và tan biến vào buổi sáng.
Chị nói với Ngân bằng giọng của một phụ nữ đã trải qua nhiều sóng gió trong cuộc sống. Ngân nhìn thấy một bàn thờ gần góc tường, có lẽ là của ba chị.
- Chính xác, đó là ba chị, ba chị đã ra đi gần sáu năm rồi, và mẹ chị đã già yếu, đang sống ở quê. Mỗi tháng, chị cố gắng dành dụm để gởi về cho mẹ, để mẹ có tiền mua thuốc và sinh sống.
Ngân xúc động khi nhìn thấy ngôi nhà của chị, một căn phòng nhỏ hơn nhiều. Ngoài bàn thờ của ba chị và chiếc xe đạp cũ, chỉ còn vài vật dụng cá nhân của chị. Cô lo lắng nếu chị có chuyện gì vào đêm thì ai sẽ lo.
- Chị chỉ có căn bệnh đau đầu kinh niên thôi em. Đêm nào đau cũng suốt đêm, sáng mai chị thường cảm thấy mệt, nhưng vẫn phải dậy đi làm, vì chị biết nghỉ một ngày thì không có gì để sống. Chị thường nghĩ rằng, mình có những gì không bằng ai, nhưng cũng có những điều mà ai cũng không sánh kịp. Dù sao, chị vẫn có ngôi nhà để che mưa che nắng, để nương tựa, còn nhiều người không có nơi nương náu như chị. Chị thấy mình may mắn hơn nhiều người.
Ngân thấy điều chị nói là đúng, chị có một nơi để trở về sau mỗi ngày. Nhưng cô vẫn cảm thấy xúc động khi nhìn thấy gương mặt đen sạm của chị. Cô cảm nhận được sự kiên cường và kiên nhẫn trong những lời chị nói và trong mỗi bước chân của chị. Dù mỗi ngày có kiếm được bao nhiêu, chị vẫn trở về nơi đây, một góc nhỏ trong con hẻm, để chỉ vui buồn với chính mình.
Ngân thấu hiểu nhanh chóng những khó khăn của phụ nữ. Chị, người phụ nữ buôn bán ve chai, để lại trong cô một ấn tượng sâu sắc. Cô thấy niềm cô đơn và nỗi quạnh quẽ trong đôi mắt của chị. Giống như câu chuyện của Hiên, chị chỉ mong có đủ sức khỏe để tự lo cho mình và cho mẹ chị ở quê. Trong thành phố này, chị không có người thân, và nếu có vấn đề gì, chị phải tự lo. Mặc dù có một số bạn bè, nhưng họ ở xa quê hơn, và không luôn có thời gian. Chị luôn rong ruổi với ve chai, kiếm tiền và dành dụm. Nhưng điều mà chị thật sự thiếu thốn nhất chính là hơi ấm của một gia đình.
Mọi thứ trong căn nhà đó, từ gánh ve chai, chiếc xe đạp cũ, và chị, đã khiến Ngân cảm thấy rất xúc động. Và bây giờ, tất cả đều được truyền tải qua từng dòng chữ này.
Dù không biết ai sẽ đọc những dòng này, Nhưng Ngân vẫn viết. Cô nuốt nước mắt trước khi gõ xong tên cuối cùng của mình, như thường lệ, hy vọng nỗi xúc động sẽ tan đi. Nhưng không, trái tim cô vẫn đập mạnh, và cô đặt tên cho những dòng chữ này với hy vọng nỗi xúc động sẽ được giải tỏa.
Còn phần tiếp theo, Ngân sẽ viết sau này, cô sẽ viết.