Nếu chúng ta tiếp tục bước đi cùng nhau, liệu điều gì sẽ xảy ra? Có thể kết cục sẽ buồn, cũng có thể không. Nhưng hành trình chính là cuộc sống, với tất cả những thử thách và khó khăn...
Đá Vụn Nổi
Chúng ta gặp nhau trên mạng, qua vài lời nói chuyện, vài lời đùa giỡn. Dần dần, từ người lạ trở thành quen thuộc. Khoảnh khắc ấy, đối với tôi, cậu là ngọn đèn lấp lánh giữa đêm tối. Dù không biết cậu là ai, tôi chỉ biết rằng cậu luôn ở đây, lắng nghe, động viên tôi giữa những sóng gió cuồn cuộn, luôn cố nhấn chìm tôi trong những cú đấm đau lòng. Hai tâm hồn hòa quyện, chúng ta hiểu nhau đến thế. Có lẽ chúng ta đã coi thường quá nhiều về dòng chảy của cuộc sống, hoặc có lẽ, sự hiểu biết đó của tôi đã bị nhầm lẫn với tình yêu. Mặc dù ở cùng một thành phố, nhưng chưa bao giờ đề cập đến địa chỉ cụ thể. Giờ đây, tôi đứng giữa một thành phố lớn, xô bồ... tôi mong muốn nghe giọng nói ấy, nhìn thấy khuôn mặt của cậu, trực tiếp. Sau này, mọi người bắt đầu nói rằng 'trên hết là tình bạn, dưới cùng là tình yêu', liệu mối quan hệ của chúng ta có phải là như vậy không?
Khao khát gặp cậu đã lớn như vũ trụ, nhưng khi gặp lại, tôi có chút hối hận. Dường như cậu, cũng có lẽ không phải là cậu. Cậu nhìn tôi bằng một ánh nhìn lạ, người đã gửi tin nhắn cho tôi chỉ vài phút trước, người đã cùng tôi trò chuyện từ sáng đến tối. Chúng ta đã học cùng trường cấp 3, thế giới nhỏ bé đến lạ thường nhưng cũng rộng lớn đến khó tin. Chúng ta rất gần nhau, nhưng cũng rất xa. Cậu không muốn chào hỏi trước mặt người khác, nhưng chúng ta vẫn trò chuyện mỗi tối, chia sẻ mọi điều trong cuộc sống. Dần dần, tôi không biết ai là cậu, người ấm áp, tận tụy khi đêm xuống hay người lạnh lùng khi bình minh vừa bắt đầu. Người quan tâm đến tôi, đồng cảm với nỗi đau của tôi hay diễn viên trong một vở hài kịch cần phải thoát khỏi vai diễn của mình.
Bắt đầu một ngày mới với nắng sớm, những tin nhắn yêu thương đầy ý nghĩa. Tôi biết ơn vì đã có anh ấy bên cạnh trong thời gian khó khăn. Nhưng cuộc tình này cũng đã đến hồi kết thúc. Tôi gửi lời cảm ơn cuối cùng rồi chặn anh ấy trên mạng xã hội. Kỷ niệm đẹp đẽ nhưng không nên kéo dài, để không gây thêm đau khổ. Anh ấy từng là điểm tựa lớn lao nhất, nơi tôi tìm đến khi buồn bã
Mưa như nước mắt của trời
Hôm nay là ngày thứ 72 tôi thầm yêu anh. Anh đã có ba mối quan hệ trong vòng ba tháng. Tôi ghen tỵ nhưng không làm được gì, vì tôi không có quyền. Chúng ta chỉ là hai người xa lạ, nhưng lại quen thuộc đến lạ kỳ. Yêu anh giống như một loại thuốc an thần cho tâm hồn tôi, đôi khi tôi không biết anh là người tôi yêu hay là liều thuốc. Giống như hoa hồng, từ xa nhìn anh là cảnh đẹp nhất, có sắc có hương, đủ làm tôi say mê. Nhưng không ai điên đảo đến mức nằm lên gai hoa hồng mặc kệ những cay đắng. Tôi đã giữ suy nghĩ đó và ở bên anh với tư cách bạn bè. Và hôm nay con số đã đạt hàng nghìn. Tự cho mình tài giỏi, tôi giữ tình cảm này sâu trong lòng. Không dám nằm trên gai hoa hồng nên bây giờ hoa hướng dương là tôi chỉ nhìn về một hướng. Cuối cùng người tổn thương nhất vẫn là chính tôi. Khoảnh khắc tôi thổ lộ, mọi bức xúc giống như được giải thoát. Anh cười, lắc đầu và tôi quay đi vừa cười vừa khóc. Khóc cho những năm tháng yêu đơn phương ngốc nghếch và đau khổ, cười vì cuối cùng đóa hướng dương này cũng có thể ngắm cảnh thay vì chỉ nhìn mặt trời nóng bỏng.
Những gì tôi muốn luôn đạt được. Chưa bao giờ thất bại, và lần này cũng vậy. Tôi thích anh, nên tôi theo đuổi mãi dù biết anh đã thích người khác từ lâu. Anh từ chối nhiều lần, mỗi lần đều đau lòng. Anh cười với sự kiêu ngạo của tôi, nhưng cũng cười với sự cứng đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng đồng ý với lời tỏ tình của tôi. Anh thua rồi, chúng ta yêu nhau nhưng sao lại buồn thế. Chúng ta không nồng không lạnh, chỉ ở bên nhau, khóa chặt trong câu chuyện tình yêu nhạt nhòa. Tình yêu của tôi như ngọn lửa không ngừng sưởi ấm căn phòng tối tăm lạnh lẽo. Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn chia tay, cuối cùng điều khiến tôi cảm động nhất là chính bản thân tôi. Cuộc sống cần hai người để bập bênh, một người cố gắng mà không thể mang lại niềm vui thực sự.
Chúng ta đều yêu, một tình yêu lặng lẽ trôi vào quá khứ, tình yêu cố chấp đến mức phải đạt được bằng mọi cách hay tình yêu đơn phương cần một cái kết. Bất kể kết quả là gì, hãy chọn cái kết mà bạn cảm thấy vui vẻ, đừng để niềm vui bị lấn át bởi tham vọng và cố chấp. Cuộc sống còn nhiều điều đẹp đẽ, hãy tiếp tục bước đi đến những chân trời mới, thưởng thức những cảm xúc mới, hương thơm mới... để em trở thành điều đặc biệt nhất.
Không từ bỏ bước
Có những lúc ta quá kiên cường. Kiên cường yêu một người không yêu mình, kiên cường giữ lại người đã muốn buông tay hoặc kiên cường ôm đau thương quá khứ. Cuộc đời không phải lúc nào cũng đặt ra cho ai một con đường dễ dàng de họ tìm thấy nhau ngay lập tức. Kiên cường yêu một ai đó nhưng không được đáp lại hoặc vô tình bỏ lỡ một ai đó. Không ai biết được điều gì là đúng, điều gì là sai, bởi chúng là những bài học. Những bài học giúp mỗi người trưởng thành, để tìm được một người có ý nghĩa nhất trong cuộc đời mình.
Nhưng đừng để sự kiên cường làm tổn thương người khác, cũng như bản thân mình. Em luôn kiên cường với tình yêu độc hại mà em cho là vĩnh cửu rồi bỏ qua rất nhiều người đã trao cho em muôn vàn điều tốt đẹp. Cà phê em thích giúp em tỉnh táo nhưng em quên rằng caffeine luôn là thứ khiến em chịu những nỗi đau. Đừng mong chờ ai đó luôn bên cạnh nâng đỡ em khỏi những cú tát của cuộc đời, của lòng người. Em phải mạnh mẽ lên, phải biết thương mình.
Tác Giả: Nguyễn Hà