blogradio.vn - Mỗi ngày, lòng tôi đều trông chờ gặp em. Tôi muốn khám phá thêm về em, muốn hiểu những suy nghĩ của em về tôi. Tôi ao ước được ở gần em, muốn chia sẻ mọi điều cùng em.
Mùa đông về, những cơn gió lạnh buốt như những lưỡi dao đâm thẳng vào da thịt, khiến lòng thêm lạnh. Tôi ngồi góc phòng, nhìn ra khung cửa sổ, nhớ về người ấy đầy nghẹn lòng.
Nhớ lại những ngày đầu bước vào Đại Học, tâm trạng của tôi u ám, biểu hiện buồn rầu đã in sâu vào tâm trí các bạn cùng lớp. Bởi vì khi ấy, tôi vẫn chưa thể xóa nhòa những kí ức về người yêu cũ.
Mùa đông ấy, lớp tôi được giáo viên dẫn đi xem vở kịch “Bồ Công Anh” tại nhà hát Sài Gòn. Đến muộn vì một số việc riêng, tôi không phải người duy nhất, còn có một cô bạn khác cũng chậm như tôi.
Ngồi kế bên cô bạn ấy, bên cạnh là nhóm bạn của cô ấy. Khi vở kịch bắt đầu, thấy cô ấy loay hoay và ánh mắt đầy lo lắng, tôi muốn hỏi xem cần giúp gì nhưng cô ấy đã vội vàng rời khỏi chỗ ngồi. Lúc đó, cô ấy vô tình làm rơi chiếc bóp tiền. Tôi gọi bạn của cô ấy nhưng không ai quan tâm. Cuối cùng, tôi phải tự tay nhặt lên và trả lại cho cô ấy.
Sau một thời gian, cô ấy quay lại chỗ ngồi, trong tay cầm một lon nước ngọt. Có lẽ cô đã tìm thấy món đồ mà cô đã làm rơi. Tôi không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại cảm thấy nhẹ nhàng và hạnh phúc như thế.
Khi vở kịch đạt tới cao trào, âm nhạc buồn du dương vang lên. Bao kỷ niệm về người yêu cũ ùa về làm tôi đau đớn. Nhưng tôi luôn tự nhủ rằng phải mạnh mẽ. Tôi luôn trốn tránh hiện thực trong suốt bao năm, dường như tôi vẫn chưa thể tin rằng mối tình của tôi đã kết thúc.
Đột ngột, cô bạn kia bật khóc to. Trong lòng tôi muốn an ủi cô ấy vì không muốn nước mắt của mình rơi. Nhưng rồi, tôi không kiềm chế được cảm xúc và bắt đầu khóc cùng. Tôi chưa bao giờ thấy mình khóc nhiều như thế, như là tất cả nỗi đau bị nén trong lòng đã tràn ra nước mắt.
Khi vở kịch kết thúc, tôi và cô ấy đều ngừng khóc. Dường như trái tim tôi được an ủi, những đau đớn trong lòng đã được giải thoát. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng và bình yên lạ thường, như là mùa đông giá đã tan chảy.
Sau buổi tối đó, tôi đã nhận được facebook của cô ấy và gửi tin nhắn cảm ơn cô. Tôi cũng biết thêm rằng cô ấy lớn hơn tôi hai tuổi.
Trên lớp, chúng tôi ít trò chuyện vì ngượng ngùng. Nhưng từ đó, tôi đã thay đổi từ một chàng trai u sầu thành một người hạnh phúc, tràn đầy sự yêu đời. Tôi luôn mong chờ được gặp cô ấy mỗi ngày. Tôi muốn khám phá thêm về cô ấy, muốn biết cô ấy nghĩ gì về tôi. Tôi muốn ở bên cô ấy, muốn chia sẻ mọi điều với nhau.
Học kỳ 1 trôi qua, chúng tôi vẫn liên lạc hằng ngày, chia sẻ từ những chuyện bình thường, học tập đến những ước mơ của chúng tôi. Nhưng khi gặp nhau trên lớp, chúng tôi vẫn im lặng, không một lời nói. Đến đầu học kỳ 2, cô ấy đề nghị đi cùng trung tâm thương mại. Trái tim tôi như nhịp đập vang vọng, niềm hạnh phúc trong tôi giống như trúng số lô vậy.
Buổi tối đó, cô ấy đợi tôi trước cổng trung tâm thương mại. Tôi đến muộn một chút, nhưng cô ấy vẫn mỉm cười đón tôi. Chúng tôi cùng nhau đi dạo quanh, chiêm ngưỡng những món đồ sang trọng, rồi ra ngoài dạo chơi. Dưới ánh đèn lung linh, chúng tôi kể cho nhau nghe về sở thích, về những bí mật của mình.