Chắc chắn trong số chúng ta, ai cũng từng trải qua tình yêu một chiều và đau khổ vì nó. Và tôi cũng không ngoại lệ, tôi đã từng yêu một mình, yêu suốt gần 10 năm...
Chị và tôi đã gặp nhau trong một cơ hội tình cờ. Lúc đó, tôi đang sống trong một gia đình nghèo. Buổi sáng đi học, buổi chiều trở về làm công việc để giúp đỡ gia đình. Cuộc sống diễn ra bình thường cho đến khi tôi gặp chị. Khi đó, tôi đang làm việc phía sau nhà chị. Công việc của tôi thường do bà ngoại của chị sắp xếp, vì vậy, tôi chưa từng gặp chị trước đó. Nhưng từ lúc đó, khi chị nhìn tôi và nở một nụ cười, cái nụ cười ấy như một ngọn lửa đốt cháy tâm hồn tôi.
Về đêm, tôi không thể ngủ được vì suy nghĩ. Trong tâm trí tôi chỉ có hình ảnh của chị. Tôi tự hỏi liệu mình đã yêu chị chưa? Tại sao tôi lại nhớ chị như vậy? Thao thức suy nghĩ đến sáng, nhưng tôi vẫn phải gượng đưa mắt để đi học. Sáng ra ngoài sân, tôi thấy chị đi ngang qua trên chiếc xe đạp của mình. Tôi biết chị đến trường lúc này, và mấy ngày sau đó, tôi cố gắng sớm dậy để được ngắm nhìn chị đi học...
Thời gian trôi qua, tôi rất vui khi chị đã học xong và trở về. Giờ đây, chị là một bác sĩ, trong khi tôi vẫn chỉ là một người làm thuê. Khi gặp lại chị, tôi vừa vui vừa buồn. Giờ đây, chúng ta giống như hai người ở hai thế giới khác nhau, nhưng tôi hy vọng chị nhìn thấy tôi, nhớ đến những năm tháng tôi đã đợi chị, và đáp lại tình cảm của tôi. Vì không có cách nào để liên lạc với chị, tôi viết thư và đặt ở cửa sổ phòng chị. Ban đầu, tôi không biết viết gì, nhưng sau đó, tôi quyết định chia sẻ những suy nghĩ, tình cảm của mình với chị. Nhưng chị không đọc thư, không trả lời. Tôi thậm chí đã mở cửa phòng chị và nắm tay chị khi chị đang ngủ, chỉ để thỏa mãn tình cảm của mình, nhưng kết quả lại trái ngược, chị giật mình, nhìn tôi với ánh mắt khác biệt. Vài tuần sau, tôi tiếp tục viết thư cho chị, giải thích về sự việc, nhưng chị không chịu đọc, và thậm chí, cậu của chị còn ở đó, đánh tôi và hỏi: 'Mày biết mày là ai mà đòi yêu cháu tao?'
– Mày biết mày là ai mà đòi yêu cháu tao không?
Lúc này, tôi nhận ra rằng mình quá nghèo, không xứng đáng với tình cảm cao quý như vậy. Tôi quỳ xuống xin lỗi và năn nỉ cho cậu của chị để được tha. Từ nay về sau, tôi hứa không đến gần chị nữa. Khi về nhà, tôi khóc, và mỗi đêm sau đó, tôi khóc suốt một tuần liền. Tôi không khóc vì cảm giác đau trên cơ thể, mà tôi khóc vì nỗi đau trong tim và sự ngu ngốc của mình, yêu mù quáng và quên mất bản thân mình nghèo nàn, không xứng đáng. Một tháng sau, tôi có được Facebook của chị, tôi vui lắm, nhưng cũng buồn vì chị đã có bạn trai, một người bác sĩ thành đạt và giàu có hơn tôi. Tôi không trách móc ai, mình nghèo thì mình chấp nhận. Tôi chỉ là kẻ yêu đơn phương khổ đau, tự chịu trách nhiệm. Dù đã sống vì người ta, nhưng giờ đây, hy sinh thêm một chút đau khổ cũng không sao.