Đề bài: Tình yêu quê hương trong hai bài thơ Cảm nghĩ dưới bóng đêm thâm tĩnh và Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới trở về quê
Dòng văn mẫu về Tình yêu quê hương trong hai bài thơ Cảm nghĩ dưới ánh đêm thanh tĩnh và Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới quay trở về quê
Mẫu văn: Tình yêu quê hương trong hai bài thơ Cảm nghĩ dưới bóng đêm thâm tĩnh và Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới trở về quê
Quê hương, ai chẳng nhớ thương
Sẵn lòng làm người lớn lương tâm
(Trích từ bài thơ Quê Hương - Đỗ Trung Quân)
Trong mỗi chúng ta, quê hương là điều gần gũi, giản dị nhưng mang đầy tình thiêng liêng. Với Đỗ Trung Quân, quê hương là những chùm khế ngọt, cánh diều biếc, con đường đưa đến trường học, là những khoảnh khắc trẻ thơ tắm nắng trưa hè. Lí Bạch và Hạ Tri Chương thì thấy quê hương trong hình ảnh của gia đình, làng xóm và những ký ức ngọt ngào từ thời thơ ấu. Dù những ký ức khác nhau, nhưng tất cả đều chứng tỏ một tình yêu thương cháy bỏng.
Cuộc đời hiệp khách, kiếm lãng du xa quê từ thuở nhỏ. Đêm nay, nghỉ chân tại quán trọ, Lý Bạch bắt gặp ánh trăng quen thuộc ngày nào, trăng đêm nay sáng quá, sáng đến nỗi chiếu rọi tận đầu giường lữ khách. Ánh trăng đêm nay lạ thường, tràn ngập mọi nẻo đường, lan tỏa khắp không gian. Đêm vắng, những giọt sương như hạt ngọc lung linh trên mặt đất. Trăng đêm nay đẹp đến mức không ai có thể chối từ trước vẻ hùng vĩ của ánh sáng. Trái tim lữ khách rộn ràng xao xuyến trước cảnh đêm trăng. Trong không gian yên bình ấy, thi nhân cảm nhận hơi ấm của quê hương trải rộng trong căn phòng:
Ánh trăng trải mặt đất
Sương trắng nhẹ nhàng phủ
Ngẩng đầu ngắm trăng sáng
Tự nhiên đưa đầu ngắm trăng sáng. Ánh trăng đêm nay làm nhớ về những kí ức ngày xưa trên núi Nga Mi. Nỗi nhớ về quê hương nặng trĩu trong lòng, tác giả rơi vào kí ức về quê nhà, đau lòng khi nhận ra đang ở đất người. Và cũng tự nhiên thực hiện hành động:
Inclining đầu nhớ cố hương
Như một phản xạ không điều kiện, như chiếc gương nói lên ý thức. Dưới bóng trăng khuya, lữ khách trầm mặc ngắm nhìn về quê hương - nơi có mẹ già tần tảo, bà con láng giềng thân thuộc, đám bạn chăn trâu thổi sáo. Những đêm trăng nô đùa ríu rít, họ hiện tại ra sao? Quê hương vẫn còn đó hay đã có những biến đổi? Câu hỏi như là một lời khẳng định với chính bản thân! Và đương nhiên, khi đôi chân lãng du mệt mỏi, ai cũng trở về quê hương. Trở về quê hương là trở về với mẹ, người mẹ vẫn mỗi ngày, mỗi giờ dang rộng cánh tay chào đón đứa con.
Ánh trăng gợi nhớ về quê hương với Lý Bạch. Hạ Tri Chương, xa quê từ thời thơ ấu, lứa tuổi nên được sống trọn trong quê hương nhưng đau thương:
Khi trẻ, lúc già về
Giọng quê vẫn thắm, tóc trắng phai
Sống ở kinh đô Tràng An náo nhiệt, lòng tác giả rối bời chờ đợi ngày trở về bên mẹ. Niềm khao khát khôn nguôi làm đau đớn tim. Khi đi, mái tóc còn xanh, khi trở lại tóc đã bạc phai. Tóc nhuộm màu thời gian, nhưng giọng quê, tâm hồn quê hương vẫn không biến đổi. Chất quê hương đã thấm sâu trong máu, trở thành giọt máu nuôi sống bản thân. Cảm xúc sâu đậm, thời gian trôi xa, tình lòng với quê hương vẫn kiên trung như sắt thép. Trong giọng quê vẫn còn là sự trung thực được chứng minh bằng thời gian. Trở lại quê hương sau một cuộc đời xa cách, tâm hồn vẫn chứa đựng hương vị đất lành. Nếu Lý Bạch có ánh trăng gợi nhớ về quê hương, thì Hạ Tri Chương lại là đứa trẻ của đầu xóm. Một nghịch lý khi lũ trẻ ấy không biết ông là ai:
Những đứa trẻ lạ mắt, không chào hỏi
Quay trở lại quê hương, mái đầu tóc dường như đã hòa quyện với sương mù. Sau nhiều năm xa cách, bây giờ mới được trở về mái nhà mẹ. Mặc dù thời gian đã trôi qua, khoảnh khắc bất biến là giọng quê - tiếng nói của đất mẹ vẫn không hề thay đổi. Điều đó chứng tỏ rằng đối với Hạ Tri Chương, quê hương là thứ tôn kính nhất. Do đó, dù có sự thay đổi từ thời gian và con người, tình yêu với quê hương vẫn mãi không đổi.
Không giấu được xúc động, hai con người mang những trải nghiệm khác nhau nhưng tình yêu với quê hương hoàn toàn đồng điệu. Trong trái tim của hai nhà thơ, hình ảnh nhớ quê hương luôn chôn sâu trong tiềm thức, vẫn hiện diện liên tục trong trái tim của mỗi người. Điều này mới làm cho chúng ta hiểu được rằng quê hương là nguồn cảm hứng vô tận, thể hiện qua nhiều mặt khác nhau, từng bước khác nhau của cuộc sống.
Đúng vậy, quê hương trong thơ của Đỗ Trung Quân nổi bật với sự bình dị và sâu sắc: chùm khế ngọt, con diều màu biếc, con đường trường đi học... Trong khi đó, với Tế Hanh, hình ảnh quê hương xuất hiện như làng chài bên bờ biển, chiếc thuyền lướt trên sóng nước... Hai giọng quê hương này khiến ta xúc động đến tận đáy lòng.
Chung một đề tài về tình yêu quê hương, mỗi tác giả lại thể hiện một cách riêng. Khi bài thơ kết thúc, người chưa từng nhớ đến quê nhà cũng sẽ bị lòng đắm chìm trong những dòng thơ. Hai tác phẩm Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh của Lý Bạch và Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới về quê của Hạ Tri Chương để lại trong chúng ta những cảm xúc thiêng liêng, tôn trọng đối với gia đình và quê hương thân yêu.
Ngoài Tình yêu quê hương trong hai bài thơ Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh và Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới về quê, để học tốt môn Ngữ Văn 7, các em cần tham khảo thêm những bài viết như Phát biểu cảm nghĩ về bài thơ Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh và Soạn bài Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh thuộc chương trình Ngữ Văn lớp 7.
Đọc kỹ nội dung phần Soạn bài Mùa xuân của tôi để hiểu rõ hơn về môn Ngữ Văn 7.
Bên cạnh kiến thức đã học, hãy chuẩn bị cho bài học sắp tới với phần Soạn bài Chơi chữ để nắm vững thông tin trong môn Ngữ Văn 7.