blogradio.vn - Hà Nội lại mưa rồi, cơn mưa xô bồ tràn ngập không gian, hòa mình vào mùi của cây cỏ, hoa lá, đất trời. Mỗi giọt mưa nhẹ nhàng thấm vào lòng anh mang theo hồi ức, kỷ niệm xưa đã từng kề bên, khiến anh nhớ về em, nhớ tiếng gọi yêu thương, nhớ nụ cười duyên dáng, nhớ đôi môi đỏ mọng, nhớ về mối tình dang dở. Ở phương trời mới, liệu em có nhớ đến anh, có ngẩn ngơ nhớ về quãng thời gian hạnh phúc của chúng ta?
Những ngày mưa mùa hạ, cơn mưa kéo đến bất ngờ, cuộc tình chúng ta như những mảnh vỡ cần được rửa sạch, để tâm hồn anh được thanh thản, những vết thương được lành.
Những ngày đầu tình, hạnh phúc ngập tràn, tình yêu bùng cháy mạnh mẽ, ta như say mê trong một không gian đầy hoa lá và mật ngọt, tin rằng không gì có thể ngăn cản tình yêu đang ở đỉnh cao nhất.
Những ngày xuân đầy màu sắc trôi qua, tình cảm dần phai nhạt, những cuộc tranh cãi không ngừng khiến mối quan hệ dần trở nên mong manh. Em trách anh vô tâm, anh giận em vì những lý do không đáng có, và cuối cùng, một người thứ ba đã đẩy cuộc tình chúng ta đến bờ vực tan vỡ. Những ngày dài, cảm xúc rối bời. Những đêm tối, những sự cố vô hình ấy khiến chúng ta phải nhanh chóng nói lời chia tay.
Chúng ta chia tay. Dường như là vào một chiều xuân buồn, mưa ở bên kia con đường, nắng ở bên này, đôi mắt em ửng hồng vì nước mắt, trán anh nhăn nhó vì lo âu và nghi ngờ. Chúng ta mất nhau. Và có lẽ chúng ta đã hứa sẽ trở về bên nhau nếu lòng còn chút tình cảm sót lại, nhưng anh tin rằng lần này chúng ta đã xa nhau mãi mãi, khi những vết thương đã không thể lành là vết thương chẳng bao giờ lành.
Ngày không có em, anh không còn xa lạ với sự cô đơn vì đã từng trải qua nhiều mối tình đau thương. Những kỷ niệm buồn bã vẫn còn đọng lại, và đường đời anh vẫn tiếp tục một cách cô đơn, tìm kiếm bản thân. Trong những ngày không có em, thời gian dường như trôi chậm lại, anh cố gắng từng hơi thở, từng trang sách, chắc chắn vì một chút nhớ thương, một chút lẻ loi, một chút thiếu vắng.
Hạnh phúc vẫn lẩn tránh anh, tình yêu vẫn trốn tránh anh, và em vẫn mãi là kỷ niệm trong tâm trí anh. Em như một giai điệu quen thuộc, dường như vẫn vang vọng trong đầu anh, vẫn hiện diện trong tiềm thức, gợi lại kí ức của những ngày hạnh phúc.
Em giống như những chiếc lá vàng rụng trong ngày thu, bay lượn trong không gian trống trải, mong chờ được gió mưa đưa đến nơi anh, nơi hạnh phúc và yên bình. Không có anh, không có em, không còn tình yêu mà chúng ta từng chăm sóc, chỉ còn lại những mảnh ký ức đau đớn, mơ hồ và đầy nuối tiếc.
Và sau này, mỗi người sẽ tìm được hạnh phúc mới, nhưng chúng ta sẽ gặp lại nhau, dù có bao xa cách về địa lý. Có lẽ điều đó là ý của số phận, để ta gặp nhau một lần nữa, để thấy đối phương đã thay đổi như thế nào, cuộc sống của họ ra sao.
Anh sẽ mỉm cười thật tươi, nhưng sẽ vội vàng bước qua em, bước qua người từng là tất cả đối với anh, và bước qua quá khứ một lần nữa và mãi mãi. Cuối cùng, thì xương rồng cũng nở hoa và chúng ta trở thành những người xa lạ, không còn oán trách, giận dữ hay tò mò về nhau nữa, số phận đã chia đôi chúng ta.
Một ngày nữa trôi qua, trời Hà Nội lại bắt đầu rơi mưa, những giọt mưa nhẹ nhàng từ từ rơi xuống đất, mang theo hương thơm của cỏ cây, hoa lá, mùi đất trời. Mưa như làm thức tỉnh những kí ức xưa, nhớ về những khoảnh khắc đã qua, anh lại nhớ em, nhớ những lời em nói, nhớ nụ cười của em, nhớ môi em đỏ rực, nhớ về một tình yêu chưa hoàn thiện. Ở phía bờ phố mới, liệu em có còn nhớ đến anh, có nhớ những ngày hạnh phúc đã qua của chúng ta không?
© thuphuong nguyen - blogradio.vn