Liên ngày hôm trước đã nói một câu khiến tôi suy nghĩ, suy nghĩ về mối quan hệ giữa tôi và Chung, suy nghĩ về những biểu hiện gần đây của Chung, liệu Chung có thích tôi không, và liệu tôi có thích Chung không?
- Chanh ơi! Dậy chưa? Nhanh xuống ăn sáng để kịp đi học.
- Dạ aaaa…
Tôi lười biếng đáp lại bằng lời nội tôi như một cách tự động, uốn cong như con sâu, xoay tròn vài vòng rồi mới rời khỏi cái giường êm ái của tôi. Với chiếc kính trên đầu giường, tôi nhìn lên đồng hồ treo tường: 6h20. Tôi tỉnh giấc nhưng như được làm mới.
Mất tiêu rồi, hôm qua thức khuya làm việc cho Idol mà quên không đặt báo thức. Không một phản ứng thừa, tôi nhanh chóng tiến vào nhà tắm với tốc độ của ánh sáng. Một ngày nữa lại bắt đầu, tôi nghe thấy tiếng trách mắng trong lòng mình: “Đã bảo bao nhiêu lần mà không chịu nghe, sáng ra thì phải dậy sớm…” bla bla. Nhưng thực ra, tôi không phản đối việc nội tôi la mắng, điều quan trọng là tôi đã chán ngấy thằng Chung - người bạn thanh mai trúc mã của tôi.
Trước đây, tôi sống ở thành phố. Nhưng sau khi công ty của ba tôi phá sản và gia đình chúng tôi gặp khó khăn về tài chính, ba đã quyết định gửi tôi về quê để nội chăm sóc. Trong khi đó, hai vợ chồng của ba đang tìm cách đi xuất khẩu lao động. Ngày ba đưa tôi về quê, tôi không kìm được nước mắt, tay nhỏ bé của tôi nắm chặt vạt áo của ba, không muốn buông. Phải đến khi nội tôi ra dỗ tôi mới chịu buông ra:
- Ngoan nào, em Chanh ở lại đây với bà. Bà sẽ dẫn em đi chơi với bạn bè và xem thả diều nhé.
Sau đó, bà dẫn tôi sang nhà bên cạnh và gọi:
- Chung ơi! Ra đây đi con.
Một đầu hiện ra từ phía sau nhà, một chàng trai nhỏ gầy, da đen, cao hơn tôi khoảng một nửa đầu. Anh ta nhìn về phía nội tôi rồi lại quay sang nhìn tôi một cách chăm chú. Nội tôi vẫy tay gọi anh ấy lại và nói:
- Đây là bạn Chanh, con dẫn Chanh đi xem thả diều ngoài bãi đất nhé. Khi quay về, bà sẽ cho hai đứa ăn bánh mật nhé.
Cái tên nghe sao sao ấy.
Nghe nói xong, tôi đã không kìm được cảm xúc, phải cố nén lại những giọt nước mắt. Đối phương thấy vậy cũng lúng túng, lục tung túi quần một hồi rồi rút ra một viên kẹo mút, đưa cho tôi:
- Đây, tao cho mày viên kẹo mút này, đừng khóc nữa.
Tôi nhận viên kẹo mút với vẻ mặt đầy ý nghĩa:
- Ở nhà mới chỉ gọi tôi là Chanh thôi.
- Được!