Hà Nội, Một Buổi Sáng Lạnh Tới Xương.
Tớ Thức Dậy Sớm Hơn Bình Thường Để Chuẩn Bị Cho Kỳ Thi Cuối Kỳ, Chiếc Bàn Học Nhỏ Nhắn Nằm Gần Cửa Sổ, Nhìn Ra Là Khung Cảnh Đường Phố Hà Nội Vẫn Rực Rỡ Đèn Sáng.
Lâu Lắm Rồi Tớ Mới Dậy Sớm Như Thế Kể Từ Khi Đến Hà Nội, Tâm Trạng Có Chút Mơ Màng, Đối Diện Với Cái Lạnh Gắt Của Gió Mùa, Tớ Ngồi Thu Mình Trên Ghế, Mơ Màng, Đờ Đẫn, Và Tớ Bị Cuốn Vào Những Dòng Suy Nghĩ, Những Hoài Niệm Từ Lúc Nào Không Hay…
Trên Người Tớ Lúc Đó Chỉ Có Một Tấm Áo Mỏng, Trong Không Khí Lạnh Thấu Xương Đó.
Kỳ Diệu Thật, Tớ Không Cảm Thấy Lạnh, Vì Bằng Một Cách Nào Đó, Ký Ức Của Những Mùa Đông Trước Đã Đến Và Sưởi Ấm Tớ Trong Chính Mùa Đông Này...
Thời Điểm Này Năm Trước, Hình Như Tớ Vẫn Đang Trong Giai Đoạn Ôn Thi THPTQG. Mỗi Ngày Tớ Dậy Lúc 6h Sáng, Thưởng Thức Ly Cà Phê Nóng Ấm, Ăn Lại Đồ Ăn Từ Tối Qua, Và Cùng Bạn Phóng Xe Đến Trường Đúng Giờ Học. Buổi Trưa Tớ Lại Về Nhà Nấu Ăn, Ăn Trưa Cùng Bố Mẹ Và Tận Hưởng Giấc Ngủ Vỏn Vẹn 30 Phút Trước Khi Học Ca Chiều. Hết Ca Chiều, Tớ Vẫn Còn Ca Học Tối, Và Khoảng Cách Giữa 2 Ca Học Là Một Chiếc Bánh Mì. Khoảng 8 Giờ Tối Thì Tớ Về Nhà, Ăn Tối, Học Bài, Và Lên Giường Lúc 11 Giờ, Cảm Nhận Hạnh Phúc Thực Sự Trong Giấc Ngủ.
Mỗi Ngày Của Tớ Đều Như Thế Suốt Mùa Đông Năm Trước, Đối Với Tớ Lúc Đó, Phải Đi Học Là Một Cực Hình.
Mùa Đông Những Năm Trước Cũng Chẳng Thú Vị Hơn Là Mấy, Chỉ Có Một Vài Kỷ Niệm, Một Vài Câu Chuyện Còn Đủ Sức Đọng Lại Trong Ký Ức Tớ, Nhưng Từng Đó Là Đủ, Ít Nhất Là Đủ Để Sưởi Ấm Mùa Đông Của Tớ Năm Nay.
Mùa Đông Năm Nay Là Mùa Đông Đầu Tiên Tớ Xa Nhà, Và Chỉ Khi Nhận Ra Rằng Những Mùa Đông Tiếp Theo Tớ Vẫn Phải Xa Nhà, Đột Nhiên Những Mùa Đông Tưởng Chừng Nhàm Chán Đó Lại Trở Thành Ngọn Lửa Chữa Lành Tâm Hồn Đang Sắp Đóng Băng Này Của Tớ.
Mùa Đông Ở Hà Nội Làm Tớ Cảm Thấy Cô Đơn Lạ Lùng, Tớ Nghĩ Không Phải Là Vì Tớ Đang Ở Hà Nội, Mà Là Vì Tớ Đang Xa Nhà. Vì Tớ Tự Đặt Ra Một Giả Định Đơn Giản Trong Đầu, Nếu Bố Mẹ Tớ Cũng Ở Mảnh Đất Hà Nội Này Cùng Tớ, Thì Nỗi Cô Đơn Sẽ Biến Mất... Nhưng Bố Mẹ Không Thể Ở Cùng Tớ Mãi, Thôi Thì Đành Dùng Những Kỷ Niệm Cùng Họ Trong Quá Khứ An Ủi Bản Thân Vậy.
Tớ Thấy Nhớ Những Bữa Cơm Sáng Hồi Tớ Còn Ở Nhà, Những Bữa Cơm Chóng Vánh, Đạm Bạc Nhưng Vô Cùng Ấm Áp. Thường Thì Tớ Ăn Lại Đồ Từ Tối Qua Còn Thừa, Vì Bố Mẹ Luôn Để Lại Một Phần Để Buổi Sáng Cho Tớ Ăn Kịp Giờ Đi Học. Hi Hữu Lắm Tớ Mới Ra Hàng Bánh Mì Của Cô Hàng Xóm Để Ăn. Từ Nhỏ Tớ Đã Được Bố Rèn Cho Thói Quen Ăn Cơm Thay Vì Ăn Đồ Ăn Vặt, Mặc Dù Nhà Tớ Bán Rất Nhiều Đồ Ăn Vặt. Có Một Khoảng Thời Gian Tớ Ghét Điều Đó Vô Cùng, Tớ Cảm Thấy Bản Thân Không Được Chiều Chuộng Như Bạn Bè, Thấy Mình Không Được Thoải Mái, Tự Do, Và Tớ Trách Bố Vì Đã Bắt Tớ Phải Ăn Cơm Ngày Ba Bữa, Không Trừ Ngày Nào.
Nhưng Càng Lớn Lên, Tớ Càng Thay Đổi Nhiều Hơn, Tớ Không Còn Là Đứa Trẻ Ngang Bướng Thích Chứng Tỏ Bản Thân Với Thế Giới Nữa, Tớ Thích Cảm Giác Được Ẩn Mình Trong Những Hạnh Phúc Nhỏ Nhoi Hơn.
Những Bữa Cơm Sáng Với Vừng, Lạc, Ruốc Bông Của Tớ Trong Những Mùa Đông Đó Trở Thành Ước Mơ Trong Mùa Đông Này. Tớ Chưa Bao Giờ Nghĩ Sẽ Đến Một Ngày Mình Chỉ Thèm Muốn Một Thứ Hạnh Phúc Nhỏ Nhoi Và Đơn Giản Đến Thế, Và Đâu Đó Trong Khoảnh Khắc Ngồi Thất Thần Kia, Tớ Thấy Hối Tiếc, Hối Tiếc Vì Đã Không Trân Trọng Và Biết Ơn Hơn Những Đặc Ân Lớn Lao Như Vậy.
Tớ Nhớ Lại Một Câu Nói Của Thiền Sư Thích Nhất Hạnh, Đại Ý: “Còn Cha Còn Mẹ Là Một Phép Màu”, Và Ngay Lúc Đó Thì Tớ Cảm Thấy Điều Này Đúng Vô Cùng. Đúng Là Chỉ Có Khoảng Thời Gian Ở Cùng Bố Mẹ Mới Là Hạnh Phúc Và Bình An Nhất Trong Cuộc Đời Tớ.
Mẹ tớ thường dùng bếp than khi trời đông, vì tớ thích ăn trứng nướng, mỗi khi nấu, mẹ sẽ nướng trứng cho tớ trên lửa than. Kỷ niệm của tớ là những buổi ngồi bên bếp than học bài và trò chuyện với mẹ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, tớ không kịp nhận ra để trân trọng những khoảnh khắc bình dị.
Nếu được hỏi điều gì có thể giúp tớ vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống, tớ sẽ nói rằng đó chính là gia đình. Gia đình là tài sản quý giá nhất với tớ, và nếu không có họ, tớ không biết mình có thể vượt qua được không.
Tớ tỉnh giấc và nhận ra mình đã ngồi lặng im một thời gian dài, khóe mắt đỏ hoe từ lúc nào.
Khi những suy nghĩ và ký ức trỗi dậy, lòng tớ lại cảm thấy xao xuyến.
Tớ tự hỏi, nếu cuộc sống của tớ chỉ là một chuỗi ký ức, thì hạnh phúc có còn tồn tại hay không? Chỉ khi trải qua, tớ mới thấu hiểu giá trị của những khoảnh khắc ấy.
Tớ nhận ra mình đã sống thiếu chú ý, không tận hưởng từng khoảnh khắc hiện tại. Tớ quyết định thay đổi, để mỗi khoảnh khắc đều là một niềm hạnh phúc, một món quà.
Một câu nói đã từng gợi nhớ: “Hiện tại là món quà, cho những ai biết trân trọng”.
Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, hãy coi mỗi thử thách là một món quà, một bài học quý giá.
Khi bạn biết trân trọng mọi điều nhỏ nhặt, cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn. Đừng hối tiếc về quá khứ, hãy tận hưởng hiện tại và kỳ vọng vào tương lai.
Thời gian sẽ trôi qua một cách không thèm để ý, và bạn sẽ ngạc nhiên trước sự phù phiếm ấy.
Hy vọng rằng vào mỗi mùa đông, bạn sẽ tìm thấy niềm ấm áp trong những khoảnh khắc đơn giản nhất của cuộc sống...