blogradio.vn - Trường này, lớp học này, thầy cô này, và nhóm bạn này, có lúc đáng sợ như ma quỷ, có lúc đáng yêu và gần gũi. Mỗi người mỗi phương trời, nhưng chúng ta đều trân trọng những khoảnh khắc ở bên nhau như thế này. Tôi sẽ nhớ mãi mái tóc của cô bạn nhỏ ấy.
Nhìn qua phía Minh, tôi vẫn tập trung nhìn bảng và nghe cô giảng bài. Thằng đó sao lại nhìn tôi lạ thế, còn có thêm vài tháng nữa là đến ngày lễ rồi đấy. Lúc nào đề xuất ý kiến và lên kế hoạch thì nó cứ nhiệt tình và quyết đoán, nhưng vào lớp thì lại im lặng, giờ này vẫn chưa có kịch bản, chưa tập diễn gì cả. Sáng nay nó hỏi tôi, tôi chỉ cười và nói để lo học trước đã, họp sau buổi học rồi tính, để xem nó sẽ làm gì.
Tôi đang suy nghĩ như thế, và tôi lo cho ngày lễ toàn trường sắp tới. Minh đã đăng ký lớp sẽ diễn kịch, nghe giọng nói chắc chắn của Minh, tôi cũng yên tâm. Đã hơn một tuần trôi qua mà vẫn chưa thấy ai được phân vai hay viết kịch bản, thôi thì chờ đến cuối tiết học xem họp lớp ra sao.
Nhưng tôi không phải chờ đến cuối tiết học, là tiết học cuối cùng, vì Minh đứng lên trước lớp và nói một cách mạnh mẽ trước khi vào tiết thứ tư:
- Cả lớp lắng nghe tôi nói. Hôm nay cô địa lý có việc đột xuất, cô sẽ đến trễ mười lăm phút, nên tôi tổ chức họp lớp để thảo luận về vở kịch sẽ biểu diễn trong ngày lễ sắp tới. Bạn Nhi sẽ viết kịch bản và ban chấp hành chi đoàn sẽ duyệt, tôi sẽ phân vai và tập cùng các bạn. Nhi hãy cố gắng hoàn thành trong hai ngày nhé, thời gian không còn nhiều. Còn Chiến sẽ lo việc trang phục và đạo cụ, những ai khác thì chờ kịch bản từ Nhi, sau đó tôi sẽ phân công tiếp. Hãy cố gắng để lớp mình giữ vững thành tích giải nhì toàn trường nhé, như lần trước, cô chủ nhiệm nói vậy và tôi sẽ chịu trách nhiệm chính, các bạn có ý kiến gì không?
Nhi giơ tay lên:
- Tui có góp ý, tui sẽ tham gia tích cực trong lĩnh vực khác, còn việc viết kịch bản thì tui không tự tin làm được đâu.
- Trong lớp chỉ có Nhi là có khả năng viết, tui và các bạn tin vậy nên Nhi sẽ đảm nhận công việc đó, bạn hãy cố gắng lên. Chủ đề cũng không quá khó và Nhi đã nắm rõ, sau tiết học chúng tôi sẽ ở lại để thảo luận về cách trình bày trước.
Chiến xen ngang:
- Còn bà chưa từng đạt điểm cao nhất môn văn trong lớp đâu, mà viết văn hay thì chỉ cần sáng tạo là được, chả có gì khó khăn cả.
- Thế ông giỏi thì làm đi, viết văn là phải tuân theo kiến thức được giảng dạy và chương trình học, ông nghĩ việc sáng tạo dễ dàng à.
- Bọn mình đừng tranh cãi nữa. Quyết định đã được đưa ra, Nhi sẽ viết kịch bản, cố gắng hoàn thành trong hai ngày và nếu có thể nhanh hơn thì càng tốt, sau đó chuyển qua tôi để lớp mình bắt đầu tập. Mọi người hãy làm một việc một cách nghiêm túc, chắc chắn sẽ thành công.
Nói thế nhưng Nhi đã gửi kịch bản cho Minh sớm hơn hai ngày, và cô chủ nhiệm cùng đọc và đưa ra ý kiến, vì vậy cả nhóm đều phấn khích bắt đầu tập ngay. Chỗ tập là tại trường, vì đoàn trường cho mượn phòng sinh hoạt truyền thống cho các lớp sử dụng. Ngoài lớp Chiến đăng ký diễn kịch, còn có lớp tập hát và múa, mọi người đều nói ngày kỷ niệm sẽ rất vui và đông người tham gia.
Nhi đảm nhận vai diễn là con gái của một người bố. Trong khi đó, Chiến lo lắng về trang phục cho vở kịch, nhưng cả lớp đều cười vui khi thấy Chuyên mặc vào, vì Chuyên luôn được gọi là Chuyên mập. Minh được khen là lớp trưởng xuất sắc, đã phân công và lên lịch tập một cách cụ thể, mọi người đều tuân theo. Dù chưa biết giải thưởng là gì, nhưng cả Chiến và Nhi đều cảm thấy vui vẻ.
- Thật là tài năng, cô Oanh khen. - cô Oanh là giáo viên chủ nhiệm của lớp.
Chiến vừa đùa giỡn vừa hất mái tóc của Nhi và cười vui vẻ.
Nhi nhăn mặt lên:
- Còn phải nói. Lần này tui viết, lần sau ông viết, cô Oanh cũng khen ông đấy, điểm của ông cũng gần với tui mà.
Hội trường vỗ tay nồng nhiệt không chỉ vì nội dung hay và diễn xuất xuất sắc, mà còn vì một sự cố không ngờ đã xảy ra. Khi vở kịch kết thúc, áo của Chuyên bị hỏng, có lẽ do lúc hắn cúi xuống ôm con gái đóng vai, khiến mọi người vui vẻ. May mắn là mọi chuyện đã qua và sau khi cúi chào khán giả, Chuyên và Chiến có một cuộc trò chuyện nhỏ trong phòng thay đồ, làm cả lớp cười toe toét.
Minh đại diện lớp nhận giải, cô chủ nhiệm rất xúc động và ôm Minh vào lòng, cảm ơn cả lớp. Nhi ở sau các bạn, tay cầm mái tóc được thắt bím thật đẹp, muốn giữ mãi mái tóc như vậy, dù đã xuống sân khấu.
Chiến nhìn các bạn và cảm thấy thời gian còn lại rất ít. Ngôi trường này, lớp học này, các thầy cô này, và đám bạn này đã tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ. Mỗi người mỗi phương trời, nhưng những khoảnh khắc bên nhau thật quý giá. Và nó sẽ nhớ mãi mái tóc của cô bạn nhỏ, mái tóc mà nó thường xuyên nhìn trộm mà không bị phát hiện, chỉ vì cô bạn thường xuyên quay xuống lấy compa khi cần sử dụng. Rồi họ thường cãi nhau vì nó thích trêu chọc cô bạn nhỏ.