Mọi người thường nói rằng, tuổi 20 là thời kỳ đẹp nhất trong ký ức tuổi trẻ, đặc biệt là với phụ nữ.
Mọi người thường nói rằng, đây là thời điểm mà con người sẵn lòng và đôi khi thậm chí là liều lĩnh để yêu đương mãnh liệt, để đắm chìm trong tình yêu mãnh liệt của những con tim trẻ trung, đam mê và đầy ước mơ về tương lai.
Tôi cảm thấy điều này khá hợp lý vì có lẽ đây là thời điểm không còn quá trẻ con nhưng cũng chưa quá già để không được phép phạm lỗi, không được phép ngây thơ và không được phép hy sinh. Do đó, việc đắm chìm và say mê trong tình yêu không có gì sai.
Nhìn những cặp đôi trẻ xung quanh, tôi thấy rất ngưỡng mộ và đôi khi tôi cũng mong ước mình cũng có một tình yêu đẹp và mãnh liệt như vậy.
Nhưng mỗi khi tia hy vọng từ tình yêu đến, tôi không thể mở lòng chào đón mà trái tim tôi vẫn cứ lạnh lùng và đóng kín cho đến bao giờ.
Tại sao lại như vậy, tại sao có những lúc mong chờ nhưng không thể chấp nhận khi nó đến? Tại sao tôi lại sợ và điều gì khiến tôi sợ?
Là một người khá lạnh lùng nhưng trước tình yêu, tôi sợ sự chia ly. Sợ người ta đến nhưng sẽ rời đi. Sợ cảm giác bắt đầu quen với việc chia sẻ, chia sẻ với ai đó rồi họ lại ra đi như một sự 'định mệnh' mà họ đem đến.
Là một người 'khắt khe' với chính bản thân, tôi sợ trở thành người thiếu trách nhiệm và thiếu sự đồng hành trong tình yêu. Ở tuổi 22, tôi vẫn thấy rất nhiều người họ tự biện minh cho việc bận rộn với công việc và không bao giờ giải thích cho sự thiếu quan tâm của mình đối với đối phương. Nhưng với tôi, tôi sợ sự thiếu rõ ràng giữa hai thứ này. Tôi sợ sẽ tìm lý do và bào chữa hơn cho lỗi lầm của mình để làm tổn thương đối phương. Điều đó thực sự không công bằng.
Là một người vô tâm, tôi sợ rằng không thể đối xử tốt với người khác như cách họ đã đối xử với tôi. Sợ một ngày nào đó, khi không còn kiên nhẫn đợi chờ, khi tôi chưa kịp sửa đổi sự lạnh nhạt, thờ ơ của mình thì họ đã rời bỏ với những tổn thương mà họ không nên chịu đựng so với những gì họ đã dành cho tôi.
Là một người thiếu kiên nhẫn, tôi sợ không thể giữ được tình yêu của mình khi không đủ hiểu và thông cảm với đối phương.
Là một người con gái với nhiều khuyết điểm, tôi sợ rất nhiều khi đối diện với tình yêu. Dù biết những nỗi sợ này có thể thay đổi theo thời gian nhưng tôi không muốn dùng ai đó như một 'giấy nháp' để thử và sai. Và có lẽ, đó chính là lý do tại sao tôi luôn không sẵn lòng để chấp nhận bất kỳ một tình yêu nào bước vào cuộc sống của tôi khi những gì làm tôi sợ vẫn còn đó...
Còn bạn, điều gì đang làm bạn sợ hãi và chưa sẵn sàng để chạm vào một cuộc tình đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ này?