Tôi là bóng hình của người phụ nữ anh ấy mãi mãi ghi nhớ, còn mẹ con cô chỉ là một bản sao trong những lúc chúng tôi cãi nhau. Anh ấy và cô chỉ mới quen biết nhau sáu tháng trước khi kết hôn phải không? Thời gian trôi qua nhanh chóng và cô đã đồng ý với quyết định đó, điều đó thật sự là điều dại dột.
“Ly hôn” - lời từ đầu tiên tôi nghe được trong một chiều mưa khi tôi về nhà từ trường trong cái lạnh của mùa đông. Cơn mưa nhỏ gieo cảm giác lạnh lẽo len lỏi qua lớp áo mỏng manh, làm da thịt tôi cảm thấy rét buốt. Tôi vội vã đi qua dòng người đông đúc, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà ấm cúng.
“Im lặng đi. Chúng ta chấm dứt hôn nhân.” Bố tôi gào lên trong cơn tức giận.
Mẹ tôi giữ im lặng, không nói một lời, có lẽ bà đã biết trước điều này sẽ xảy ra. Ánh mắt uất ức nhìn người đàn ông trên giường cùng chung nhà, nói ra những lời đắng cay, bỏ rơi mẹ con. Những giọt nước mắt trên đôi mi nặng trĩu cũng chính là biểu hiện của nỗi đau và sự xót xa mà mẹ tôi đang phải chịu đựng.
Mẹ tôi không khóc, không van xin hay cố gắng giữ lại, bởi bà hiểu rằng một khi người đàn ông đã quyết định rời bỏ, thì việc cố gắng giữ lại cũng không có ý nghĩa gì.
Từ ngày ấy, tôi thề với lòng sẽ xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, một gia đình viên mãn để con tôi không phải chứng kiến những nỗi đau đớn, nhưng...
Mỗi ngày đều giống nhau, tôi trở về nhà khi đã qua sáu giờ tối. Tôi làm việc tại một công ty sản xuất, công việc tùy thuộc vào lượng đơn hàng. Nhưng không ai muốn làm ít vì điều đó đồng nghĩa với việc ít tiền và rủi ro mất việc.
Tôi đã gắn bó với công việc này trước khi kết hôn. Nhưng sau khi kết hôn và sinh con, mọi thứ đã thay đổi. Áp lực từ gia đình và con cái khiến tôi không thể dành hết thời gian cho công việc. Tôi không đổ lỗi cho gia đình hay ai khác, nhưng thời gian của tôi ngày càng hạn hẹp. Tôi cố gắng hoàn thành mọi việc nhưng cảm thấy mình không đủ sức.
Tôi không thể dành nhiều thời gian cho công việc như trước, mỗi ngày sau khi tan làm, tôi phải đón con rồi về nhà chuẩn bị cơm,...
Ngày của tôi bắt đầu từ việc chuẩn bị bữa sáng, đưa con đi học, làm việc, đón con, nấu cơm, dọn nhà, chăm sóc con khi ốm,... Tôi không còn thời gian cho bản thân.
Khi thấy các đồng nghiệp phụ nữ lộng lẫy, tôi nhận ra đã lâu không mua sắm, không trang điểm khi đi làm. Tôi không có thời gian để suy nghĩ đến những điều đó. Tiền lương phải dành để lo cho tương lai. Làm mẹ, không thể suy nghĩ bốc đồng.
Hôm nay, chồng tôi về sau một chuyến công tác dài ngày, tôi xin được nghỉ sớm để chuẩn bị bữa cơm. Nhưng khi mở cửa, tôi ngạc nhiên khi thấy anh ấy đang nấu ăn trong bếp. Lâu rồi anh không vào bếp kể từ khi con gái chào đời.
Tôi đặt con gái xuống sàn và quan sát, mỉm cười nhìn người chồng đang nấu. Trái tim tôi như tan chảy khi nhớ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ.
“Ba!”