Hôm qua, tôi và bạn thân cãi nhau và rơi vào im lặng. Cả hai đều không nói gì trong căn phòng trọ đó.
Bạn có biết không? Lúc đó tôi nhận ra rằng cuộc sống của mình chẳng có ai để chia sẻ. Tôi là người ít nói, luôn giữ bình thản trước mọi chuyện. Thực lòng mà nói, suốt hai mươi năm cuộc đời, chưa lần nào tôi thực sự tức giận đến phát điên. Tôi luôn coi mọi thứ nhẹ nhàng và cho qua. Với tôi, những điều khiến mình tức giận đều vô ích và không đáng.
“Có chuyện gì thì nói với ba mẹ/anh chị. Đừng cứ im lặng mãi.” Tôi không nhớ anh tôi đã nói câu này bao nhiêu lần, cùng những câu tương tự. Nhưng tôi vẫn vậy, không chia sẻ gì với họ cả. Một mình tôi đứng bên này sông, họ ở bên kia. Tôi chưa bao giờ kể lể hay nói mình cảm thấy thế nào với gia đình. Nhiều người sẽ nói đó là do tôi không chịu mở lòng. Nhưng việc than thở, chia sẻ có thực sự tốt và làm tôi thoải mái hơn im lặng không?
Tôi không biết, tôi chưa từng thử. Tại sao chưa thử? Vì cảm giác cô độc đã ăn sâu vào tôi từ lúc nào không hay. Thế giới mà tôi tạo dựng khiến tôi không muốn ai bước vào.
Cô đơn có thể giết chết con người không? Có thể có, cũng có thể không. Ít nhất là bây giờ, tôi vẫn đang sống để viết những dòng này. Nhưng tôi cũng tự hỏi, liệu mình đang sống thực sự hay chỉ đang tồn tại mà thôi.
Bạn biết không? Ngoài người bạn thân mà tôi đang chiến tranh lạnh, tôi thực sự KHÔNG CÓ lấy một người bạn nào khác. Buồn cười phải không? Học suốt 12 năm trên ghế nhà trường, thậm chí học đại học, mà tôi chẳng có nổi một người bạn thực sự.
Tôi và bạn thân đã chơi với nhau hơn 6 năm, gần 7 năm rồi. Chúng tôi quen nhau từ lớp 11, dù tính cách và hoàn cảnh gia đình hoàn toàn trái ngược. Tôi luôn tự hỏi làm sao mình có thể chơi và chịu đựng được con người này. Đến giờ tôi vẫn không có câu trả lời. Đây không phải lần đầu chúng tôi chiến tranh lạnh, nhưng lần này tôi lại suy ngẫm nhiều về mối quan hệ của mình.
Có lẽ vì tôi đang ở độ tuổi 22 chênh vênh. Cũng có thể trái tim tôi đang quá tải trước những áp lực bên ngoài. Điều này khiến tôi mệt mỏi, không muốn đối diện với người bạn đó nữa, nên ở lì tại trường. Ngồi bơ vơ trên ghế thư viện, tôi nhận ra mình chẳng có một người bạn nào.
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy như vậy. Có thể vì sắp đến ngưỡng 7 năm, hoặc vì chúng tôi đã ở bên nhau quá lâu.
Bạn biết không? Tôi đã chọn cuộc sống cô độc từ lâu rồi, có lẽ là vô thức mà chọn. Từ khi nào nhỉ? Có lẽ từ cuối cấp 2, khi tôi nhận ra rằng tình cảm con người cũng chỉ đến vậy thôi. Tôi không tin tưởng người khác, cũng không cho họ bước vào thế giới của mình. Tôi cứ thế nhìn người khác đi qua cuộc đời mình, giống như trên một đường đua, tôi ngồi bên lề nhìn họ chạy qua, không quan tâm họ đã đến đâu hay mình sẽ ngồi đó bao lâu.
Tôi không hề có khái niệm con gái đi mua đồ cùng mẹ. Tôi không hợp với mẹ mình, số lần nói chuyện trong ngày cũng ít. Thậm chí khi học đại học xa nhà, tôi cũng không tự gọi về, toàn là bố gọi cho tôi. Mẹ tôi cũng rất hiếm khi tự gọi điện cho tôi.
Gia đình là mối quan hệ vô cùng quan trọng với mỗi người. Nó giúp chúng ta đi đúng đường và kéo chúng ta lại khi lạc lối. Đó là điểm tựa của chúng ta. Nhưng với tôi, gia đình dường như chỉ là một ràng buộc rằng tôi tồn tại trên thế gian này, tôi biết họ của mình, tên cha mẹ và anh trai, như một xuất xứ. Nó là nơi mà tôi có thể trở về trong thế giới cô độc của mình.
Cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh việc đi học, về nhà, đi làm, viết lách, nghe nhạc, và đọc sách. Trong thế giới của tôi, nếu không nhất định phải giao tiếp thì tôi sẽ không giao tiếp. Tôi thích sự yên lặng và bóng tối hơn.
Yên tĩnh không có tiếng người. Với tôi, con người thực sự là sinh vật đầy gai nhọn. Họ còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Không chỉ là bạn bè, đến người yêu tôi cũng không muốn có. Nói thế nào nhỉ? Nhìn mọi người yêu nhau mà tôi chẳng có chút mong muốn tìm bạn trai. Câu nói điển hình mà tôi dùng để chống đỡ trước sự quan tâm của người khác là: “Tùy duyên”. Mọi người cười đùa, nhưng tôi thực sự muốn nói với họ rằng: ‘Thực sự cháu là tùy duyên đấy. Đến thì đến, không đến cũng tốt. Đã đến một mình thì đi một mình vẫn hơn. Tốt nhất đừng nợ nần gì kiếp này. Kiếp sau hóa thành gió có khi thoải mái hơn nhiều.’
Nghe có vẻ tiêu cực nhỉ?
Liệu tôi có bị trầm cảm không? Có lẽ có, cũng có thể chỉ là stress. Điều này còn tùy thuộc vào việc nếu tôi đi khám bệnh. Nhưng chắc là không. Tôi nghĩ mình chưa đến mức đó, cùng lắm là quen với sự cô độc quá thôi.
Hoặc như nhiều người nói, là tôi thu mình, ít nói, trầm tính quá mức.
Nhưng tôi vẫn đảm bảo rằng mình có giao tiếp với thế giới xung quanh. Chỉ là, để mọi người bước vào thế giới của tôi, thì xin từ chối. Tôi dựng cả tường sắt lên.
Tôi từng nghĩ liệu bản thân có chết vì sự cô độc này không? Câu hỏi đó nhiều lần xuất hiện trong đầu tôi. Mỗi sáng thức dậy, tôi đều tự nhủ: ‘Chưa chết, vẫn còn sống nhởn nhơ.’
Tuổi thọ con người hữu hạn, có khi chưa tới trăm năm, nhưng ít nhất cũng được 50, 60 năm. Tôi đã 22 rồi, đi được 1/3 cuộc đời, sống với sự cô độc cũng lâu rồi. Dù chưa đến 10 năm, nhưng gần đó. Vậy còn 30, 40 năm nữa tôi sẽ sống thế nào? Tôi không trả lời được, cũng không biết. Ngày mai còn chưa rõ, sao dám nói chuyện tương lai. Biết đâu tôi không sống tới lúc đó.
The Mortal Instruments: City of Bones: ‘Thế giới này vẫn vậy, chỉ có em là đang thay đổi.’
Thưa bạn đọc thân mến, mình viết những dòng này chỉ là để giải tỏa một chút cảm xúc, như một ký sự suy nghĩ của bản thân.
Các bạn trẻ, chúng ta mỗi người đều có hoàn cảnh sống khác nhau. Thế giới ngoài kia có thể khắc nghiệt, dập tắt nhiều hy vọng, khiến các bạn hoài nghi lòng tốt của con người. Nhưng chọn cuộc sống cô độc, cô đơn không phải lúc nào cũng tốt nhất. Không phải ai cũng có thể ở một mình mọi lúc mọi nơi, có những người cần sự đồng hành. Hãy sống đúng với suy nghĩ của mình, đừng sống theo sự áp đặt của thế giới. Các bạn nên chọn cuộc sống yêu thương chính bản thân mình.
Tác giả: Lê Ngân