Càng lớn lên, chúng ta lại càng dễ dàng bày tỏ tình yêu thương với người khác mà lại vô tình 'tiết kiệm' tình yêu thương cho cha mẹ.
Sau một năm đóng băng mọi hoạt động vì dịch bệnh, tôi lại phải xa gia đình để tiếp tục học tại một thành phố khác. Hít thở không khí mới, ngắm nhìn những gương mặt mới, tôi bỗng nhớ nhung nhớ nhung những ngày ở nhà. Và tôi nhận ra, tôi đã có tận mười hai tháng để cố gắng nói “Con yêu bố mẹ” ít nhất một vài lần, nhưng tôi đã không làm được.
“Chúng ta đã sống mà không quan tâm đến nhau trong suốt những năm tháng qua”.
Hôm nay xem lại MV “Lớn rồi còn khóc nhè” của anh Trúc Nhân, tôi bật khóc như một đứa trẻ. “Có phải là lớn lên là hiểu biết hơn hay là ngu ngốc hơn? Tôi muốn nghe thêm những lời của mẹ”. Thế giới của chúng ta luôn rộng lớn - rộng lớn bởi hàng trăm mối quan hệ mà ta đã xây dựng, và lớn lên bởi đôi mắt háo hức nhìn ngắm cuộc sống của những người trẻ. Tất cả những điều mới mẻ, thú vị đều đang chờ đợi ở bên ngoài cánh cửa gia đình, dẫn ta đến những nơi ta tưởng chừng như là “thiên đường”. Trái lại, thế giới của cha mẹ, chỉ xoay quanh một mình đứa con. Đi đến cuối hành trình, ta mới nhận ra điều lớn nhất trên đời không gì khác ngoài việc được bố cõng trên lưng mỗi buổi chiều khi đi học về; và tiếng cãi vã của mẹ là âm nhạc hay nhất trong cuộc đời. Dù biết điều đó, chúng ta vẫn ít khi để ý hoặc nếu để ý thì cũng khó mà thốt ra thành lời.
Nhớ đến một video phỏng vấn các bạn học sinh cấp 3 nhân ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3 trên Facebook, mình bắt gặp vô tình. Hầu hết các bạn trả lời câu hỏi: “Bạn đã từng nói yêu (bố) mẹ chưa?” đều lắc đầu, xua tay ngại ngùng. Một số bật cười khi nghe câu hỏi, có lẽ vì chính họ chưa bao giờ suy nghĩ về điều đó. Cuối buổi phỏng vấn, phóng viên đưa ra thử thách cho các bạn là hãy gọi điện cho bố mẹ và nói yêu họ ngay lúc này. Mình không ngạc nhiên khi thấy phản ứng đầu tiên của các bạn là từ chối, sau đó mới ngập ngừng cầm điện thoại lên. Dù các bạn đã chuẩn bị kịch bản cẩn thận, nhưng dường như không ai nói ra lời yêu thương với bố mẹ mình một cách tự nhiên và trọn vẹn. Đáp lại những câu bày tỏ vụng về ấy, chẳng cần nói cũng biết cha mẹ hạnh phúc đến đâu. Sau khi tắt máy, một bạn nam đã òa khóc vì thấy mình thật tệ suốt bao lâu nay. Mình tự hỏi lý do tại sao những người trẻ như chúng mình, mặc dù rất muốn, lại không thể thốt ra lời “Con yêu bố mẹ” như cách họ thể hiện cảm xúc khác?
“Nói lời yêu thương với cha mẹ nghe rất cảm động”.
Khác biệt văn hóa giữa phương Tây và phương Đông, người Á Đông thường thể hiện tình cảm một cách kín đáo hơn. Đặc biệt, với người thân trong gia đình – những người đã chứng kiến mọi sự kiện trong cuộc sống từ khi chúng ta còn nhỏ, việc thể hiện tình yêu thương với họ càng khó khăn. Một câu như “Con yêu bố” hay “Con nhớ mẹ”, bây giờ cũng trở nên cảm xúc và ngại ngùng khi nói trực tiếp. Rất nhiều người trẻ có thể bày tỏ tình cảm với người lạ, nhưng lại khó mở lòng với cha mẹ đã sinh ra mình. Văn hóa và ý thức trẻ giúp chúng mình biết cách cảm ơn mọi người, nhưng lại ngại ngùng khi xin lỗi bố mẹ vì đã không quan tâm đến họ. Điều này thật mâu thuẫn và không công bằng với cha mẹ.
'Nếu thật sự yêu thương bố mẹ, nên sống tốt và cố gắng không làm họ thất vọng. Nói thẳng ra con yêu bố mẹ nghe sến lắm.” – một người bạn của mình từng chia sẻ như vậy và nhận được nhiều sự đồng tình từ những người trẻ xung quanh. Với mình, việc cố gắng sống tốt, cố gắng trưởng thành để không làm tổn thương cha mẹ là trách nhiệm của mỗi người con; cũng tương tự như trách nhiệm của bố mẹ là cố gắng đảm bảo cho con mọi điều kiện để phát triển. Trách nhiệm này không nên là lý do để chúng ta né tránh việc bày tỏ tình cảm với cha mẹ - điều cần và nên làm.
“Trò chuyện với cha mẹ cũng khó, huống gì nói lời yêu thương”.
Nhiều bạn trẻ hiện nay thừa nhận rằng lý do không thể nói lời yêu thương với bố mẹ là do không thường xuyên trò chuyện, tâm sự với họ. Cuộc sống bận rộn không ngừng, thời gian dành cho gia đình cũng vì thế mà trở nên khan hiếm. Bên cạnh đó, các yếu tố như khoảng cách thế hệ, sự khác biệt tư tưởng, thói quen và lối sống không giống nhau… càng đẩy những người trẻ xa cách cha mẹ hơn. Thiếu sự giao tiếp, chia sẻ trong gia đình chẳng khác gì đánh mất chiếc chìa khóa mở cánh cổng kết nối giữa cha mẹ và con cái. Trong hoàn cảnh đó, những lời yêu thương dường như trở nên “xa xỉ”.
Bản thân mình cũng từng trải qua thời gian khủng hoảng tinh thần vì không tìm ra chiếc chìa khóa riêng của mình. Mình luôn nghĩ rằng kể lể, tâm sự với bố mẹ cũng không giải quyết được vấn đề. Trong thâm tâm, mình lo sợ sẽ yếu đuối trước những khó khăn nếu tiếp tục dựa dẫm vào gia đình. Bố mẹ có lẽ đã nhận ra điều gì đó khác lạ, nhưng may mắn là họ không ép mình phải nói ra khi chưa sẵn sàng. Suốt khoảng thời gian đó, mình và gia đình hầu như không có sự kết nối. Có lúc mình ước có đủ can đảm để nói “Con yêu bố mẹ” hay “Con cần bố mẹ ở bên”, nhưng lời nói đến đầu môi lại bị nuốt nghẹn vào trong.
Cảm giác lạc lõng trong mối quan hệ với cha mẹ dần trở thành “thói quen” thay vì “hiện tượng” ở giới trẻ. Mình và nhiều bạn trẻ khác trong hoàn cảnh này đã, đang và sẽ vượt qua thử thách đó. Tuy nhiên, hậu quả là chúng mình không còn có thể vô tư bày tỏ tình yêu thương với bố mẹ như ngày còn bé.
“Hãy nói: Con cần cha mẹ.”
Chúng mình còn rất trẻ. Chúng mình sẽ bước tiếp, sẽ vấp ngã rồi lại đứng dậy ngay nơi vừa đau đớn. Nhưng đừng quên rằng chúng mình không lẻ loi, vì luôn có gia đình bên cạnh. Có thể bố không biết cách giải quyết khủng hoảng tuổi mới lớn mà chúng mình gặp phải, nhưng bố biết những món ăn chúng mình thích, những quán trà sữa mà chúng mình hay đòi mua. Có thể một ngày mẹ sẽ quên vài câu chuyện cũ, vì mẹ hay bảo “Sinh tụi mày xong trí nhớ mẹ giảm hẳn!”, nhưng mẹ sẽ luôn nhớ những mệt nhọc, nỗ lực và thành quả mà chúng mình đạt được. Bố mẹ không phải siêu nhân, nhưng lại có nhiều “siêu năng lực” mà chúng mình vô tình bỏ qua. Dù lớn đến đâu thì bên trong chúng mình vẫn là một đứa trẻ, và một đứa trẻ sẽ không ngại khi nói: “Con cần cha mẹ”.
“Và đừng quên nói: Con yêu bố mẹ.”
Lời nói tự nhiên như hơi thở. Bày tỏ tình cảm bằng lời nói là cách yêu thương giản dị nhưng lại có sức mạnh nhất. Chúng ta cứ nghĩ rằng chứng minh bằng hành động rằng mình tài giỏi, hiếu thảo là đủ, nhưng nếu câu “Con yêu bố mẹ” không bao giờ được nói ra, niềm vui của bố mẹ sẽ không bao giờ trọn vẹn. Chúng ta có những năm tháng dài phía trước, nhưng bố mẹ thì không. Hãy nói lời yêu thương với bố mẹ, với gia đình khi vẫn còn cơ hội.
“Thời gian tặng ta món quà quý giá nhất mà ta không nhận ra, đó là ký ức về khoảng thời gian ta từng được yêu thương. Vì vậy, trước khi quá muộn, đừng ngại bày tỏ lòng mình. Hãy cho họ biết bạn yêu họ nhiều thế nào”. (Lời thoại phim “Reply 1988”).
Tác Giả: Hồng Lam