Tôi nuôi một chú chó màu đen, tên gọi là Tối Tăm. Càng lớn, nó càng to hơn. Nó xuất hiện vô duyên, làm tôi trầm cảm và trống rỗng. Tôi đau khổ về mọi mặt cuộc sống. Khi nó đến, tôi trốn vào bóng tối, tắt ánh sáng hy vọng. Khi trầm cảm qua đi, mọi mối quan hệ bị tổn thương. Nó che lấp mọi hy vọng, làm tôi cảm thấy cuộc sống tắc trách và xui xẻo.
Khi không bị trầm cảm, tôi là người năng động, luôn lạc quan và hướng ngoại. Nhưng giờ đây, tôi mất đi bản thân sau thời gian chìm đắm trong công việc và học tập. Tôi không còn nhận ra mình như trước nữa. Chú chó đen đẩy tôi vào sự kiệt quệ. Khi trầm cảm, tôi không biết diễn đạt cảm xúc của mình, trở nên khép kín hơn. Tôi không tin ai nữa, cũng chẳng tin vào bản thân.
Khi không bị trầm cảm, tôi là người vui vẻ, lắng nghe và chia sẻ. Nhưng mỗi ngày, chú chó đen lại xuất hiện, làm tôi bất lực trước cuộc sống. Tôi không biết cách diễn đạt, chỉ tự ôm mọi phiền muộn. Khi bị trầm cảm, tôi muốn trở lại như xưa nhưng không thể. Tôi cảm thấy mất đi phần tích cực, trở nên tệ hơn.
Ở tuổi hai mươi ba, chó đen áp đặt mọi thứ, khiến tôi cảm thấy áp lực, lo lắng, mất phương hướng. Cuộc sống trở nên u ám, không có niềm vui. Mỗi ngày đều đầy khó khăn, đau đớn.
Chú chó trầm cảm làm tôi mất hứng thú với cuộc sống. Tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn trốn chạy. Tâm trạng tôi ngày một tồi tệ hơn, không còn sức mạnh để đối mặt với cuộc sống.
Tôi sợ hãi chú chó đen đó. Mỗi đêm tôi gặp ác mộng, thức dậy trong hoảng loạn. Tôi mất ngủ, khóc lóc không ngừng. Cuộc sống của tôi trở nên u ám, tàn nhẫn. Tôi tự hỏi liệu mình là gánh nặng cho người khác hay không.
Trong một thời gian dài, tôi luôn mang theo hộp dao lam. Tôi muốn tự tổn thương bản thân ở mọi nơi, mọi lúc. Nhìn vào hộp dao lam, tôi tự hỏi nếu giờ mình cắt thẳng lên cánh tay của mình thì sẽ thế nào. Chắc chắn sẽ rất đau, nhưng thay vào đó, tôi lại cảm thấy hứng thú và phấn khích lạ lùng. Mỗi lần nhìn vào những vết sẹo trên da, khi chúng sắp lành là tôi muốn tạo thêm nhiều vết nữa. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi tức giận đến mức cào xé cơ thể đến tróc da. Có lần tôi lấy dao lam và bắt đầu cắt dọc cổ tay. Máu tuôn ra từng giọt. Rạch một lúc thì hơi thở trở lại bình thường và căng thẳng dịu đi. Cơn đau thể xác làm giảm đi cảm giác căng thẳng tinh thần. Nó giúp tôi thoải mái một chút dù có đau. Những lần sau, tôi thấy dao lam là phương tiện để thể hiện cảm xúc hơn là lời nói: 'Hãy nhìn tôi đi, tôi đau lắm'. Đó là lý do tại sao dao lam luôn ở bên tôi. Tôi thà đau còn hơn là không cảm nhận được gì.
Khi ở một mình, tôi mất kiểm soát, vật lộn với ý định tự làm tổn thương cho bản thân. Nghe có vẻ như trò trẻ con nhưng đó là cách giúp tôi yên bình trong những lúc hỗn loạn. Tôi sống qua những vết thương sâu rỉ máu, qua những lần cào cấu tróc da. Tự tổn thương là hình phạt mà chó đen mang lại. Ai hiểu được những đau đớn không rõ nguyên nhân đè nặng lên cơ thể. Có khi tim đau nhói, có khi tay chân rã rời. Ngay cả việc thở cũng khiến tôi mệt mỏi. Đã có nhiều lúc tôi nghĩ đến cái chết, rằng sự ra đi của mình sẽ chấm dứt mọi đau khổ. Nếu một ngày họ được trải qua những cảm giác mà tôi đang chịu đựng, liệu họ có còn chỉ trích tôi hay không. Tôi từng cố gắng chia sẻ nhưng không ai lắng nghe. Tôi đã từng nhập viện vì cố tự tử nhưng ngay cả y bác sĩ cũng cho rằng tôi nông nỗi. Họ nói rằng tôi không biết quý trọng gia đình. Có lẽ, trong mắt nhiều người, tôi làm màu. Nhưng chỉ khi là tôi mới hiểu được lý do tại sao tôi quyết định như thế.
Chó đen khiến tôi suy nghĩ và nói chuyện tiêu cực. Khi không bị trầm cảm, tôi luôn cố gắng giải quyết vấn đề của người khác. Tôi chịu trách nhiệm nhiều hơn những gì mình có thể, gánh vác những gì không liên quan đến mình. Khi trầm cảm đến, tôi mong muốn tan biến như không còn tồn tại, không phải chịu đau đớn, không phải đối phó với những gì đang mang. Tôi bỏ đi khát khao thuở nhỏ, hiện tại của tôi chỉ mong muốn tự do, tự do thoát khỏi sự gò bó của cuộc sống. Tôi tựa như chiếc lá đang trôi theo dòng nước, chờ đợi thời gian đưa đến sự tan biến. Mặc dù đau, nhưng không đau bằng những gì tôi phải chịu hàng ngày. Ở một nơi khác, tôi sẽ không phải đối mặt với sự cô lập, không phải là nạn nhân của sự phê phán. Tôi mong muốn trốn tránh thực tại, công việc và deadline, chạy xa đến một nơi không ai biết tôi là ai.
Khi trầm cảm ập đến, tôi thường không nhớ rõ. Tôi từng là lớp phó, có nhiều bạn bè, là người mạnh mẽ nhất trong lớp. Nhưng khi lớn lên, tôi mất đi sự tự tin, bắt đầu nhường cơ hội cho người khác. Tôi từng bị người bạn thân phản bội, rồi trở thành mục tiêu của sự bắt nạt. Tôi không dám chia sẻ với gia đình, im lặng chịu đựng suốt nhiều năm, quên mất cách giao tiếp. Khi lớp mười, tôi trở lại 'cuộc sống bình thường' nhưng không dám chủ động bắt chuyện. Tôi bị lạc lối giữa muôn vàn lựa chọn. Khi trầm cảm ập đến, tôi thường trốn học và trở nên cá biệt trong mắt mọi người. Có những ngày tôi trên đường đi đến trường, lại quay về nhà giữa chừng. Cảm thấy bản thân vô dụng, không xứng đáng với mọi người xung quanh. Dần dần, tôi trở nên sợ hãi mọi thứ, mất đi kỹ năng xã hội của bản thân. Tôi phải học lại từ đầu kỹ năng giao tiếp, thậm chí đến bây giờ, vẫn không biết phải đáp lại như thế nào.
Để thoát khỏi bóng tối của trầm cảm, tôi phải đầu hàng. Đầu hàng không phải là bỏ cuộc mà là chấp nhận sự thật. Trải qua đêm tối, tôi mới nhận ra bình minh. Trầm cảm là con chó đen, tôi sẽ đối mặt thay vì trốn chạy. Tôi sẽ đi qua đêm tối đó, trở thành một con người mới, mạnh mẽ giữa cuộc sống đầy sóng gió. Trầm cảm có thể ập đến với bất kỳ ai. Không phải ai cũng có cùng một câu chuyện và biểu hiện. Dù dưới hình thức nào, trầm cảm vẫn gây hại không ngừng và cuối cùng khiến nạn nhân chịu đựng đến giới hạn. Tôi không phải là chuyên gia tâm lý hoặc có kiến thức chuyên sâu về tâm lý học. Bài viết này là sự chia sẻ chân thành của một người đang chiến đấu với trầm cảm. Khi muốn kết thúc cuộc sống, tôi thường tìm cách xả stress bằng cách đi ngủ hoặc ra ngoài hít thở không khí. Tôi đến siêu thị, quán cà phê hay những nơi đông người để thay đổi tâm trạng. Hoặc tìm một người đáng tin cậy để chia sẻ. Nếu không muốn chia sẻ, hãy viết ra giấy rồi xé đi. Hãy tìm đến bác sĩ tâm thần hoặc chuyên gia tâm lý để nhận sự hỗ trợ. Tôi muốn tạo ra một tương lai mà người ta hiểu và chia sẻ cảm xúc, thay vì trách móc và chỉ trích nạn nhân của trầm cảm.